Nuôi Dưỡng Bánh Bao Phản Diện
Chương 2 : Thế giới 1: Bánh bao nhỏ đầu tiên (1)
(*) Bánh bao nhỏ: Nguyên văn "tiểu đoàn tử", ý chỉ những đứa bé đáng yêu.
<img src="https://em.wattpad.com/ac7b15617735e858f4cace409f08963ff2831df6/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f7a71316339762d574842477562673d3d2d3735353837383737382e313563313931303433633064666236333834313239333231363734332e6a7067" data-original-width=1200 data-original-height=1900 data-pagespeed-url-hash=109502558 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Chương 2:
Chắc là ảo giác do chưa tỉnh rượu thôi nhỉ—— Ninh Tịnh nghĩ. Ánh mắt hư vô rơi trên bàn tay đang giơ trước tầm mắt, cô lập tức kinh hãi y như bị chọc "cúc hoa", đột ngột ngồi bật dậy.
Đôi tay mềm mại trắng nõn này, mười ngón tay như búp măng, móng tay dài sơn màu đỏ được mài giũa vô cùng xinh đẹp, bên trên vẽ hoa văn phức tạp, bóng loáng nhỏ vụn. Bất luận từ cảm xúc khi chạm vào đến là độ dài móng tay, tất cả đều biểu lộ rõ: đôi tay này thuộc về một vị cành vàng lá ngọc sống an nhàn sung sướng.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, trên cánh tay lộ ra ngoài của cô vắt ngang một vết roi khiến người ta phải giật mình, tựa tia chớp rạch ngang màn trời đêm, gần như chia da thịt hoàn hảo này thành hai phần.
Ninh Tịnh: "..."
Cô nhắm mắt, nhanh chóng xoa xoa lên tay áo, vết roi này kéo dài từ cổ tay tới khuỷu tay mới dừng lại. Lật qua, mặt trong của cánh tay cũng mang chi chít vết thương nhỏ, tất cả đều đã bắt đầu kết vảy, chỉ là vết thương phía mặt ngoài của cánh tay quá sâu, sau khi khép miệng nhất định sẽ lưu lại sẹo.
Ninh Tịnh khẽ cử động vai một lượt, sau lưng lập tức ập tới cơn đau nhức nhối. Gian nan đưa tay sờ sau lưng, quả nhiên, cách y phục vẫn có thể cảm nhận được băng vải, phần lưng cũng chịu thương tích.
Ninh Tịnh: "..."
Cái tình cảnh bị ngược hư hư thực thực, đến cùng là thế nào đấy?
"Kí chủ, cô có thể trực tiếp nói chuyện với tôi trong đầu, tôi có thể nghe được."
"Thân thể kiếp trước của cô đã chết, địa điểm tử vong là trong phòng bếp, nguyên nhân cái chết là do điện giật khiến tim ngừng đập, hưởng thọ hai mươi sáu tuổi. Nhưng rất may, cô đã được Liên minh Tổng bộ chúng tôi tuyển làm người thí nghiệm xuyên việt đầu tiên. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ nhất định, có thể xoay ngược thời gian, hồi phục sinh mệnh tại nguyên bổn thế giới."
Ninh Tịnh thân là người trong giới giải trí, những năm gần đây kịch bản xuyên việt rất hot, cô cũng từng diễn qua vai diễn trong những phim như vậy. Bởi vậy, khi gặp phải tình huống khó mà tưởng tượng như hiện tại, cô vẫn có thể giữ vững sự lạnh nhạt, bán tín bán nghi hỏi: "Nhiệm vụ gì?"
Hệ thống tường tận giải thích nghi hoặc: "Trong vũ trụ này, thật ra có rất nhiều thời không song song. Mỗi thời không đều có một "đại vận khí giả" (người có vận may lớn), hay chính thứ gọi là nhân vật chính. Mà người gây trở ngại cho sự phát triển của số mệnh của nhân vật chính được gọi là nhân vật phản diện. Chúng tôi sẽ đưa cô trở về thời điểm khi nhân vật phản diện còn thơ ấu để cô nuôi dưỡng hắn tám năm. Trong tám năm này, cô phải hoàn thành những nhiệm vụ của cốt truyện mà chúng tôi giao cho. Tám năm sau, khi nhiệm vụ hoàn thành, thời gian nuôi dưỡng kết thúc, cô sẽ bị cưỡng chế rời khỏi thế giới, tiếp tục đi làm nhiệm vụ sau."
Ninh Tịnh khẽ vuốt cằm. Nuôi dưỡng nhân vật phản diện, nghe đã thấy chẳng phải chuyện đơn giản gì cho cam. Chỉ là nếu đúng như hệ thống đã nói, rằng cô vốn đã chết. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể đổi lấy sinh mệnh—— cô đâu còn lý do gì cự tuyệt nào?
Ninh Tịnh hỏi tiếp: "Vậy "Tiến độ hoàn thành cốt truyện" mà cậu vừa nhắc tới là gì? "Giá trị nhân phẩm" là gì?"
Hệ thống nói: "Tiến độ hoàn thành cốt truyện chính được tính theo tỉ lệ phần trăm. Nó sẽ tự tăng khi cốt truyện tiếp diễn, từ 0% tới khi đạt ngưỡng 100%, chính là thời điểm cô phải rời khỏi thế giới đó. Mà độ cao thấp của giá trị nhân phẩm hoàn toàn phụ thuộc vào tâm tình của nhân vật phản diện, có khả năng sẽ bị giảm. Thông thường, ngoài một số nhiệm vụ cốt truyện nhất định phải hoàn thành, đôi khi sẽ ngẫu nhiên xuất hiện vài nhiệm vụ nhánh, làm hay không tùy cô. Không làm cũng không bị trừ giá trị nhân phẩm, nếu như hoàn thành, sẽ được thưởng thêm giá trị nhân phẩm đấyy."
Ninh Tịnh: "..."
Nói cách khác, cô vừa phải làm nhiệm vụ, vừa phải dỗ sao cho nhân vật phản diện vui ư? (=_=)
Hệ thống: "Kí chủ, cách hiểu của cô đúng rồi đó. Mỗi khi giá trị nhân phẩm tăng 50 điểm có thể cung cấp cho cô một hà bao trợ giúp ngẫu nhiên. Với cả, có điều cô nhất định phải chú ý là, nếu giá trị nhân phẩm bị giảm đến mức âm, nhiệm vụ của cô sẽ lập tức kết thúc. Giá trị nhân phẩm khởi điểm của cô là 20, xin sử dụng quý trọng. Nếu như không còn vấn đề khác, giờ tôi gửi cô tài liệu về thế giới đầu tiên nhé?"
Ninh Tịnh vò loạn đầu mình thành ổ gà, mang theo tâm tình "cứ thử xem sao" mà nói: "Gửi đê."
Chỉ một thoáng, lượng tin tức như nước lũ tràn vào trong đầu Ninh Tịnh, bốn phía xông tới.
——đây là một thời đại gần giống thời Xuân Thu - Chiến Quốc. Chư hầu cát cứ, quần hùng phân tranh. Trải qua mấy chục năm tắm mình trong chiến tranh, cả vùng đất rộng lớn này cuối cùng chỉ còn lại hai nước lớn - Sở quốc ở Trung Nguyên, Chu quốc ở phương Nam, cách một con sông chia nhau mà trị. Còn hơn mấy chục tiểu quốc vụn vặt còn lại bị kẹp giữa hai nước lớn, sinh tồn một cách gian nan.
Mà ở trong đám đông tiểu quốc này, đứng đầu về binh lực và thực lực là một tiểu quốc Tây Vực có tên gọi Khởi La quốc—— dĩ nhiên, đây chỉ là vua chột xứ mù mà thôi. So với Chu quốc - một nước lớn mênh mông với quân đội tinh nhuệ, sức chiến đấu của Khởi La quốc chẳng khác nào một đám ô hợp, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Cốt truyện ở thế giới này chủ yếu phát sinh ở Sở quốc và nước Khởi La.
"Đại khí vận giả" ở đây là Tam hoàng tử của Sở quốc - Tạ Kha. Mà người bị coi là nhân vật phản diện trong thế giới này chính là đệ đệ khác mẹ của Tạ Kha, Cửu hoàng tử Tạ Cửu.
Tạ Kha là con trai của tiên hoàng hậu quá cố. Tạ Cửu lại là con của Tiết quý phi. Tiết quý phi không chỉ là phi tử mà Hoàng đế sủng ái nhất, phụ thân bà còn là Trấn Nam hậu danh chấn thiên hạ. Hiện tại vị trí hoàng hậu treo lơ lửng giữa trời, nếu Tiết quý phi được phong hậu, vị trí thái tử kia nghiễm nhiên của Tạ Cửu.
Nói sao thì nói, bất luận là thế lực đằng ngoại, địa vị mẫu phi hay mức độ được sủng ái, Tạ Cửu đều hơn đứt Tạ Kha.
Nhưng số mệnh lại đùa giỡn với Tạ Cửu.
Tạ Kha ban đầu vốn không được coi trọng lại thẳng tiến nghịch tập, một bước lên mây, trở thành thiên mệnh sở quy chân long thiên tử. Mà Tạ Cửu chỉ bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, trực tiếp từ trên mây lộn nhào cắm mặt ăn bùn, rõ ràng là một bi kịch in đậm viết hoa.
Chuyện là thế này, Tạ Cửu sinh non, vậy nên sau này thân thể gầy yếu nhiều bệnh tật. Mãi sau này, Tiết quý phi nhân duyên trùng hợp được một vị cao tăng chỉ điểm, thể chất Tạ Cửu mới dần dần có chuyển biến tốt đẹp. Năm hắn tám tuổi, Tiết quý phi mang hắn tự mình lên núi dâng lễ, giữa đường gặp chuyện, trong lúc cuống quít tránh né truy binh, xe ngựa trượt rơi xuống vách núi.
Hoàng đế Sở quốc nổi giận, hạ lệnh điều tra kỹ càng chuyện này, cuối cùng vẫn không bắt được kẻ chủ mưu, vài tên trộm khi bị bắt đã đồng thời cắn độc dược trong răng, tự sát bỏ mình.
Vụ án này tra tới tra lui cũng không thể tra ra thủ phạm sau bức màn, cuối cùng chỉ có thể kết án. Dưới vách núi kia là con sông chảy xiết, Hoàng đế Sở quốc sai người xuống tìm kiếm dưới vách núi hơn một tháng nhưng không tìm được thi thể của Tiết quý phi và Cửu hoàng tử. Người ta suy đoán, có lẽ khi hai người họ rơi xuống đã bị đá vụn và dòng chảy đánh nát thân thể.
Tiết quý phi quả thực hương tiêu ngọc vẫn, nhưng Tạ Cửu thân làm nhân vật phản diện, sao có thể chết một cách dễ dàng như vậy?
Căn cứ vào định luật nhảy vực tuyệt không thể chết, sau khi Tạ Cửu rơi xuống từ vách núi, ôm được một tấm gỗ nổi, bị nước sông chảy xiết cuốn trôi tới ngàn dặm bên ngoài, vào thời khắc nhịn không được muốn buông tay, hắn đụng phải một cái ngư dân đang giăng lưới đánh cá nên thoát chết giữa con sóng dữ.
Một hoàng tử tám tuổi vừa mất đi mẫu phi lại phải lưu lạc bên ngoài, dù thông minh cỡ nào cũng không biết phải đi nơi nào. Không tiền, không tùy tùng dẫn theo, lại mặc y phục đẹp đẽ quý giá, Tạ Cửu nhanh chóng bị bọn buôn người để mắt, vận chuyển tới nước Khởi La.
Khác với Sở quốc chú trọng lễ nghi văn nhã, Khởi La quốc là một nước Tây Vực trọng võ lực, đây quả thật là một quốc gia như lang như hổ, việc mua bán nô lệ ở đây đặc biệt thịnh hành. Chỉ cần rơi vào trong trại nô lệ, mặc kệ bạn đã từng là ai, chỉ cần có người chịu trả tiền là có thể mang bạn đi.
Tạ Cửu cũng không ngoại lệ. Sau khi hắn bị mang tới nơi này đã thử bỏ trốn nhiều lần, nhưng không bản đồ, không thức ăn, hắn có thể chạy đi nơi đâu? Mỗi lần bị bắt trở về là một lần gánh chịu trận đòn roi hiểm ác. Sau đó cũng chẳng tên đầy tớ nào rảnh rỗi mời đại phu, có thể vượt qua hay không đều dựa vào bản thân mình.
Hoàn cảnh sinh sống như rơi xuống vạn trượng— Tạ Cửu phải cùng hơn mười đứa con nít cùng nhau chen chúc trong căn lều ẩm thấp, vì sống sót, vì bảo vệ đống lương khô quắt queo, ít ỏi của bản thân mà phải như dã thú - cắn xé ẩu đả.
Rồi Tạ Cửu cũng bị người ta mua làm nô lệ. Đôi tay ngày thường vốn chỉ biết cầm bút viết chữ nay phải học đun nước, đốn củi, tắm cho ngựa. Thi thoảng không gánh được nước còn bị đánh mắng thậm tệ. Nô lệ ở đây có địa vị không khác gì súc vật, trên người Tạ Cửu hàng năm từng vệt bầm xanh xanh tím tím cũng không người hỏi đến.
—— Dĩ nhiên, người nước Khởi La không hề hay biết, mỗi một lần bọn họ bắt nạt Tạ Cửu là một lần sự hận thù của Tạ Cửu lại sâu thêm. Mỗi một lần bị ngược đãi, Tạ Cửu đều nhớ kỹ phải báo thù. Chỉ là, chuyện này sau hẵng bàn. *Amen*
Ninh Tịnh: "..." Thật đúng là nhân vật phản diện làm bằng sắt, ngược đãi ào ào như sông.
Cứ thế, một hoàng tử vốn kiêu ngạo phải trải qua giai đoạn tối tăm, bế tắc nhất trong cuộc đời mình. Một tiểu shota vốn được nuông chiều, ngây thơ, trong sáng, dần dần bị ép buộc phải hóa thành một kẻ tâm cơ thâm trầm, tàn nhẫn lạnh lùng biến thái.
Trở lại Sở quốc, đoạt lại những gì của hắn, khiến cho những kẻ nơi đây cùng những kẻ ám sát hắn năm đó phải trả giá— báo thù là ý chí sống sót duy nhất của Tạ Cửu giúp hắn chống đỡ tất thảy.
Bảy năm sau, Khởi La hoàng đế bệnh tình nguy kịch, ngôi vị hoàng đế treo lơ lửng giữa trời, phần đông hoàng tử chiêu mộ binh sĩ, chuẩn bị cướp lấy vương quyền. Khi đó Tạ Cửu mười lăm tuổi, dựa vào mưu kế, thành công giữ mối quan hệ tốt với Nhị hoàng tử Vũ Văn Thước nước Khởi La— nói cách khác, khi Tạ Cửu dùng tâm kế chờ đúng thời cơ giẫm lên Vũ Văn Thước làm bàn đạp, khi ấy hắn mới thật sự bắt đầu thay đổi vận mệnh hắn. Không rõ hắn sử dụng biện pháp nào lại khiến cho Vũ Văn Thước bảo gì nghe nấy, còn giải trừ nô tịch của hắn, nâng hắn lên làm phụ tá.
Gã ngốc nhiều tiền lắm quyền Vũ Văn Thước đã hoàn thành tốt đẹp sứ mệnh "tốt thí" của mình như thế đấy. Mà thiếu niên tâm cơ Tạ Cửu cũng không phải hư danh nói chơi— hắn giành lấy sự tín nhiệm của Vũ Văn Thước và sau khi nắm giữ quyền lực nhất định liền bắt đầu châm ngòi mâu thuẫn giữa vài người thừa kế, quậy nước Khởi La đến tung trời lở đất. Đồng thời, Tạ Cửu trộm đổi văn thư thông quan, mượn bút gió xuân, cuối cùng rời khỏi Khởi La, liên lạc với phụ thân Tiết quý phi hay chính là ngoại tổ phụ* của hắn - Trấn Nam hậu uy chấn bốn phương.
(*) ngoại tổ phụ: ông ngoại.
Sở quốc Cửu Hoàng tử trở về từ cõi chết khiến toàn thiên hạ phải khiếp sợ!
Sau khi trở lại Hoàng thành, Tạ Cửu bất đắc dĩ phải cùng Tạ Kha chen chúc một chỗ, hắn liền thỉnh cầu đem quân Sở quốc ra biên cương luyện binh. Hoàng đế thẹn với đứa con trai này nên lập tức đồng ý.
Tạ Cửu mang thân tín và mật thám của mình, một nắng hai sương, ngày đêm thần tốc đi đến đất phong, yên lặng chờ đợi ở đất phong ba năm, thống trị nơi đó một cách gọn gàng ngăn nắp. Vừa giấu tài dưỡng tâm vừa ngầm điều tra sự cố rơi vách núi năm ấy, Tạ Cửu phát hiện, kẻ ám sát bọn họ không ai khác chính là người do nhà ngoại của tiên hoàng hậu phái đi.
Vừa khi ấy, Sở hoàng bệnh nặng lâu năm. Tạ Kha cùng Tạ Cửu quậy nháo đến hồi gay cấn.
Tạ Kha tay cầm quân đội Hoàng thành hùng hậu. Mà sau lưng Tạ Cửu là nhóm thân binh từng cùng hắn vào sinh ra tử, dũng mãnh thiện chiến - con át chủ bài lớn nhất của hắn. Cuối cùng, Tạ Cửu thắng hiểm Tạ Kha, đăng cơ năm hai mươi tuổi. Tuy vậy không bắt được Tạ Kha, để cho gã ta chạy thoát—— nói đùa, nếu bị Tạ Cửu bắt được, Tạ Kha đã chẳng phải là nhân vật chính.
<( ̄∇ ̄)ゞ
Việc đầu tiên Tạ Cửu làm khi lên ngôi hoàng đế chính là xuất binh dẹp Khởi La.
Trong biển lửa rừng rực cháy, từng mảng tường hoàng cung nước Khởi La từ từ sụp đổ, mùi máu tanh nồng cùng nhiệt độ ngọn lửa đập vào mặt, tro bụi hoà trong không trung. Những gã quý tộc Khởi La từng đánh đập hắn năm đó, những tên nô lệ nước Khởi La, dĩ nhiên còn có cả những người trong hoàng tộc nữa, bất luận nam nữ già trẻ đều bị Tạ Cửu vung tay giết sạch.
Rất nhiều người cho tới tận thời khắc mất mạng, vẻ mặt đều đọng lại thành sợ hãi——- bọn họ hoàn toàn không thể liên tưởng một tên Diêm Vương trẻ tuổi đã hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành này, lại là tên nô lệ nhỏ bé gầy yếu, thường bị đánh đập tra tấn năm nào.
Nghe nói ngày đó, trên lưỡi đao sắc bén chém đầu người, từ mũi đao nhỏ xuống dòng máu đỏ sậm đặc sệt, từng dòng từng dòng chảy xuống bậc thang, lan tràn khắp tòa cung điện. Tấm thảm lông dê hoa mỹ thấm đẫm máu, hắn giẫm lên trong sự hưng phấn rung động, mỗi bước đi đều mang theo thiên tinh huyết mạt.
Những ai từng cùng Tạ Cửu tiến vào pháp trường, khi đi ra, dạ dày đều không kìm được sự buồn nôn dời sông lấp biển, ánh mắt nhìn Tạ Cửu đều mang theo nỗi khiếp sợ. Tạ Cửu độc một thân nhung trang đứng chắp tay trên cổng thành, sắc mặt bình tĩnh, nheo mắt nhìn tất cả.
Ánh lửa đầy trời chiếu rọi trên khuôn mặt hiên ngang của Tạ Cửu, sợi tóc đen nhánh vờn quanh đôi môi, vừa hào hoa phong nhã tuyệt thế lại cực độ tà ác, hệt như Ác ma từ địa ngục tràn ngập hơi thở chết chóc tới nhân gian đoạt lấy sinh mệnh.
Sau đó, Tạ Cửu trở lại Sở quốc, không chút kiêng nể diệt trừ phe đối lập, thanh trừ vây cánh của Tạ Kha, chẳng do dự mà đùa bỡn trong lòng bàn tay những kẻ năm đó từng đâm sau lưng, đây hẳn xuống vực sâu không đáy. Với những cựu thần không chịu thần phục, hắn cũng có thể không cần chớp mắt mà sai người kéo đi đánh chết khiến người người giận sôi.
Mãi đến mười năm sau, khi lực lượng lưu lạc nhân gian của Tạ Kha xuất hiện, chiến tranh bùng nổ, việc này mới chấm dứt thời đại của Tạ Cửu.
Sau khi đọc xong cốt truyện, Ninh Tịnh nhanh chóng tiêu hóa bối cảnh, oán thầm mà nói—— có thật nhân vật phản diện này không lấy kịch bản của nhân vật chính đấy chứ? Làm kẻ phản diện mà cũng có thể bay nhảy lâu như vậy, rõ ràng là một con gián đánh không chết đuổi không đi.
Nhìn xem, từ Hoàng tử luân lạc thành đầy tớ, rồi lại từ thân phận nô lệ thấp kém một lần nữa bò lên đỉnh cao quyền lực của đại quốc mênh mông, nắm giữ triều chính hơn mười năm. Kẻ may mắn trong thế giới này - "đại khí vận giả" - Tạ Kha, cũng phải trải qua hơn chục năm thời gian, qua không biết bao nhiêu trận giằng co sống chết mới hoàn toàn lật đổ Tạ Cửu.
Tuy nhiên, theo cách nhìn của Ninh Tịnh, kết cục này cũng rất hợp tình hợp lý. Người làm quân vương nhất định phải chứa lòng cả thiên hạ muôn dân trăm họ. Mà bảy năm tối tăm ở Khởi La quốc đã hoàn toàn phá hủy tất cả những gì dịu dàng còn sót lại mà Tạ Cửu dành cho nhân loại. Hắn là một lưỡi dao sắc bén không vỏ che đậy, vung về nơi nào, nơi ấy sẽ hàn khí ròng ròng, máu tươi ba thước.
Vinh quang dựa trên giết chóc tàn khốc vĩnh viễn không thể mua được dân tâm. Mà Tạ Kha kiên nhẫn từ bi, so với Tạ Cửu tà khí bẩm sinh, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào, rõ ràng thích hợp để trở thành một minh quân đường đường chính chính hơn cả. Đại khí vận giả, quả thực không phải hư danh.
Suy nghĩ trở lại thực tế, Ninh Tịnh thở dài.
Lại nói, nguyên chủ hiện tại của cô vừa mới bị phụ thân phạt roi, trùng tên trùng họ với cô, cũng gọi là Ninh Tịnh, là nghĩa muội (em gái kết nghĩa) của tên ngốc nhiều tiền lắm quyền Nhị hoàng tử Vũ Văn Thước, cũng là chủ nhân của Tạ Cửu khi còn là nô lệ, một trong những người có công lớn giúp hắn hắc hóa thành một tên Đại Ma vương.
Aiyo, tôi bảo này, nguyên chủ đắc tội ai thì không đắc tội, vì cái gì mà không hiểu sao cứ hết lần này tới lần khác muốn gây khó dễ cho Tạ Cửu chứ? Nên biết, tên tiểu tử này ngoài đẹp như tranh vẽ nhưng trong là một kẻ siêu hắc hám đấy. 凸( ̄ヘ ̄)
Kết cục của nguyên chủ, hình như là sau khi Tạ Cửu công phá thành, bị hắn hạ lệnh, người đang sống sờ sờ cứ thế bị gọt sạch tứ chi.
Ninh Tịnh lặng lẽ chảy xuống hai hàng nước mắt.
A ha ha... Hiện tại cô tự thắp nến cầu phúc cho mình còn kịp không nhỉ?
(ಥ_ಥ) QAQ
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
10 chương
51 chương
279 chương
303 chương
11 chương
51 chương
176 chương
57 chương