Nuôi Cá

Chương 8

Editor: Búp Búp Thiệu Niên Hoa tổn thương rồi, người cá tự dưng bỏ rơi hắn, biến mất tăm mấy ngày liền không tới chỗ hẹn. Mỗi ngày sau khi đi làm về, anh đều ngồi trên chiếc xuồng nhỏ ngóng trông Âu, chờ đến nỗi bị gió thổi cóng cả người cũng không chịu về. Hôm nay anh được nghỉ, bèn cất công mang trang thiết bị lặn và thịt bò luộc cho Âu ra bờ biển đợi cả một ngày trời, bản thân lại chỉ gặm mỗi chiếc bánh màn thầu, gặm gặm, sự ủ dột bắt đầu bao phủ khắp người anh, sắp khiến biển bốn bề đục cả rồi. Âu hoàn toàn không biết những buồn bã của Thiệu Niên Hoa, hắn chỉ nhìn thấy sủng vật nhà hắn đang ngoan ngoãn chờ đợi hắn. Điều đó làm hắn vô cùng vừa lòng, vui vẻ bơi ào tới. “Có cái gì ngon hông?” Âu ~(≧▽≦)/~ “Ùng ục ùng ục….” Thiệu Niên Hoa sắp chết đuối rồi. Chỉ trong vòng 5 nốt nhạc, Âu đã giải quyết sạch sẽ món thịt bò luộc. Lúc này, hắn mới vội vã nhét một chiếc bình lấp lánh ánh bạc vào tay Thiệu Niên Hoa. “Mau thay da đi, ta cho mi xem cái này đẹp lắm!” Thiệu Niên Hoa từ đang chìm ngập trong thất vọng giờ lại đắm chìm trong hạnh phúc ngồi trên đáy xuồng bị lật, ôm bình oxy ngây ngô cười hai tiếng hehe. Tới tận lúc bị người cá bực bội tạt nước ướt như chuột lột, Thiệu Niên Hoa mới hơi tỉnh táo lại, rồi anh vội vàng thay trang phục lặn bơi theo người cá. “Nhìn ta này!” Âu đưa Thiệu Niên Hoa đến vùng biển cạn đâu đâu cũng là san hô màu sắc rực rỡ. Hắn bắt chước giai điệu của San Hô bắt đầu ngâm nga, tất cả những sinh vật biết di chuyển đều bị tác động, làm rúng động cả một Đại Tây Dương to lớn. Âu hưng phấn biểu diễn “kỹ năng” mới mình vừa học được cho Thiệu Niên Hoa xem. Hắn dựng thẳng vảy lên, trương vây cá, duỗi thân, cả người hắn ngập trong ánh sáng lung linh trong biển, uốn lượn phản chiếu những tia sáng phức tạp tuyệt diệu. Thiệu Niên Hoa mở to hai mắt, nụ cười ngớ ngẩn dần tắt, thay vào đó là sự hoảng sợ không hề che đậy. Mái tóc màu xanh sẫm của người cá tản ra trên mặt nước, từ từ chìm vào nước biển, hòa quyện thành một thể nước. Trên bề mặt những chiếc vây bán trong suốt vương gợn sóng phản chiếu tia sáng đỏ lửa, vảy chỗ đuôi cá như tấm gương khúc xạ ánh sáng và màu sắc xung quanh, những vệt sáng rực rỡ lộng lẫy ấy lay động theo từng đợt gợn sóng lăn tăn. Âu lúc này tựa như một viên kim cương được mài dũa, đánh bóng đến từng chi tiết vừa được lấy ra khỏi hộp, vẻ đẹp bị kiềm hãm bấy lâu nay đột nhiên được giải thoát, hào quang nhấp nháy, chói lọi đến mức có thể làm tổn thương mắt người, quyến rũ hút hồn khiến người ta không thể dời tầm mắt. Đẹp tựa mộng cảnh, vừa lạ lùng vừa rực rỡ muôn màu, khiến người ta nguyện đắm chìm trong mộng vĩnh viễn không tỉnh. Thiệu Niên Hoa cảm giác dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều không tồn tại, trong mắt anh chỉ có nhân ngư đang tỏa sáng như báu vật. Đáy lòng tựa hồ có thứ gì bị khuấy động, nôn nóng, bùng nổ, gào thét, chộn rộn không ngừng, như muốn thoát ra lại kẹt cứng nơi trái tim khiến nó nặng nề đập, nhưng lại nghĩ không ra, nói không rõ, mơ hồ không biết là hư hay thực. Gương mặt tinh xảo của nhân ngư xích lại gần, phóng đại rõ mồn một từng lỗ chân lông, trong đôi mắt tựa ngọc lục bảo ấy đong đầy vui sướng, đôi môi nhạt màu vẽ lên một vòng cung đầy vui vẻ. Trong nháy mắt nắm lấy cánh tay tiểu nhân ngư, Thiệu Niên Hoa có cảm giác như được giác ngộ, ma xui quỷ khiến thì thầm: “Tình không biết bắt đầu từ đâu, mà vừa hiểu đã nặng sâu.” Danh ngôn của Thang Hiển Tổ được nói ra trong lòng nước biển, hóa thành một chuỗi bọt khí. “Đẹp không? Ta có đẹp không?! Có long lanh lóng lánh ánh ban mai không?!” Âu hưng phấn ôm Thiệu Niên Hoa xoay điên đảo, cho tới khi Thiệu Niên Hoa choáng váng không thể ngậm mặt nạ bảo hộ để hô hấp nữa mới chịu dừng lại. Hắn vỗ vỗ lưng của anh, hơi áy náy nói: “Đã nhiều ngày ta không tới, ngươi đói đến đọ gầy sọp rồi” Thiệu Niên Hoa thiếu oxy quay trở lại thuyền nhỏ của mình, nhìn người cá hấp tấp bắt đủ chủng loại nào tôm nào sò hết chuyến này tới chuyến khác. Đồ ăn bị chất lên chiếc thuyền nhỏ đầy đến mức gần như sắp lấp được Thiệu Niên Hoa luôn mới ngừng. Thiệu Niên Hoa nắm cổ tay của người cá, nghiêm túc nhìn hắn: “Chỉ cần cậu vẫn bằng lòng xuất hiện, tôi có thể ở bên cậu cả cuộc đời này.” Âu dùng tay còn lại vỗ vỗ đầu của anh, dịu dàng nói: “Đừng lo, sau này ta sẽ không để người chịu đói nữa đâu.” Chàng trai, đường hãy còn dài. Tất nhiên, chỉ một mình Thiệu Niên Hoa không thể thỏa mãn khát khao được tỏa sáng của Âu, hắn lại lồng lộn diễn lại cho cá heo, cá voi sát thủ, cá mập miệng bản lề xem, thậm chí cả sò điệp đại đại bị hắn cướp mất trân châu cũng được tặng một vé xem miễn phí. Nhảy nhót không biết mệt  hết lần này tới lần khác, đạt được sự thỏa mãn khôn cùng khi được chúng hải sản khen ngợi (dù chúng nó phản ứng như thế nào, Âu cũng đều coi là khen ngợi =)))))))) ) // <img alt=nurse-shark- data-cfsrc="https://butbithichdichoi.files.wordpress.com/2017/09/nurse-shark-e68aa4e5a3abe9b2a8.jpg" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt=nurse-shark- src="https://butbithichdichoi.files.wordpress.com/2017/09/nurse-shark-e68aa4e5a3abe9b2a8.jpg" data-pagespeed-url-hash=2682040560 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>cá mập miệng bản lề_Nurse Shark đây. Nhấp vào hình để tìm hiểu thêm nha. “Thế nào? Ta đẹp lắm phớ hôn!” Buổi tối về nhà rồi, Âu dù mệt mỏi cũng gắng biểu diễn cho rùa Đại Hải một lần. “Đẹp xuất sắc.” Rùa Đại Hải chậm rì rì nói: “Nhưng không nên cho ta xem, cũng không nên cho những loài cá khác thấy.” “Tại sao?” Âu lăn qua lăn lại trong cái động phủ kín trân châu của hắn: “Ta còn cho con người ta nuôi xem mà!” Rùa Đại Hải nhìn hắn đăm đắm, thở dài: “Âu, ngươi thật là dại dột đến đau lòng.” Hôm nay Thiệu Niên Hoa mang đến một bình thịt hầm to tổ bố do bậc thầy đầu bếp trong khách sạn làm cho. Cả một bình đầy thịt. Chất thịt thành từng tầng rồi hầm tới khi gân bò vừa mềm vừa trơn, ra nước sườn dê tươi ngon, thêm vào thịt ba chỉ giòn ruộm và khô gà khô vịt. Ngăn các giữa những món thịt là rau sống, trong khe hở giữa các tầng là những đoạn mực ống và măng tây xào nấm hương được cắt đều. Tuy rằng chỉ dùng một ít muối để gia vị nhưng mùi vốn có của những nguyên liệu nặng mùi trong món ăn được xử lý vô cùng tuyệt diệu, dù có hơi thiếu lửa một chút cũng không làm mất đi hương vị của món chính. Âu ôm cái bình cỡ đại ấy nằm sấp trên mép thuyền, thò tay bóc thịt ăn đến độ cả khuôn mặt đều dính nước thịt, đuôi cá vỗ bạch bạch, hạnh phúc đến độ chỉ muốn phun một đống bong bóng. Nếu không phải không nỡ buông cái bình trong tay ra thì hắn chắn chắn phải xoay mấy vòng lăn đến lăn đi lăn lăn lộn lộn để biểu đạt cảm giác hạnh phúc lúc này. Thiệu Niên Hoa nhìn người cá ăn vui quên đời, mọi chuyện đều như bình thường. Cơ mà, anh nhíu mày: góc thuyền đó rất gồ ghề, nằm trên đó có khó chịu không kìa? Vì thế anh thừa dịp nhân ngư ngẩng đầu liếm nước thịt chảy tới cánh tay, ôm hắn lên đùi mình – cũng may có lực nâng của nước biển nên người cá cũng không đến nỗi nặng. Nhân ngư xoay qua uốn lại, có lẽ cũng phát hiện ra chỗ dựa mới thoải mái hơn nhiều, nên không hề giãy dụa, bưng cái bình qua dựa vào đùi anh tiếp tục ăn ngập họng. Thiệu Niên Hoa nhẹ nhàng vuốt ve lưng trần trơn nhẵn của người cá, trong lòng lặng lẽ phụt bong bóng màu hồng phấn. (Anh là công chúa bong bóng hả?????) Mấy miếng thịt to bị càn quét sạch sẽ hết rồi, người cá mới phát hiện ngón tay hắn có móng dài nhọn quá không tiện vói vào bình móc mấy miếng nhỏ. Thế lầ hắn thử chui đầu vào bình. Thiệu Niên Hoa cuống quít ngăn cái hành động nguy hiểm này lại, lấy cái thìa đã chuẩn bị sẵn cho hắn, múc nấm xào măng đã ngấm đầy nước thịt đút cho hắn. Âu ôm cổ Thiệu Niên Hoa tựa vào trên người hắn, ngoan ngoãn hưởng thụ đồ ăn được đút tận miệng, hết sức thỏa mãn cảm khái: Nuôi nhân loại này thật đáng “sò”! (chế nào có theo dõi An Phương thì biết cổ hay nói đáng đồng tiền bát gạo, tui bị ghiền xem vid của cô nên cóp vào. Cơ mà Âu méo biết tiền là gì nên cứ để sò vậy.) Ố, cái thìa này, phát sáng trông thật đẹp, hai mắt Âu láo liên. Hắn hạ quyết tâm: đợi lát nữa phải len lén hốt về nhà mới được! Một cái bình to vật vã cứ thế bị ăn không còn một mẩu, với sức ăn của Âu mà cũng cảm thấy no no rồi. Lúc này hắn mới nhảy vào nước vệ sinh cơ thể — Thực tế, trên da và tóc hắn có một lớp vật chất tiết ra nhằm giúp hắn không thấy cơ thể khô khốc khi rời khỏi nước trong thời gian ngắn, nhờ đó cũng khá dễ rửa sạch vết bẩn trên người. Tắm rửa sạch sẽ xong hắn bò lại lên thuyền, lười biếng cuộn người nằm trên đùi Thiệu Niên Hoa: nhiệt độ cơ thể con người rất thoải mái, tuy phần lông ở hạ thân có hơi đâm chọt, nhưng cảm giác được ma sát trên da trần thật không tồi. [ tiết tháo của lâu chủ thuyết minh: phần lông ở hạ thân (nửa người dưới)  có hơi đâm chọt là lông chân nha…  Đừng nghĩ nhiều nha nha nha…. _(:з” ∠)_]Thực ra tui cũng không nghĩ gì nhiều cho tới khi thấy phần chú thích của tác giả. Người ta  vẫn rất chong sán à. ~( ̄▽ ̄)~  Sắp vào năm học nên tranh thủ làm. Không hiểu sao dạo này khá chán truyện chữ, nên là edit cũng mất thời gian hơn. (&gt;﹏&lt;). Tui sẽ cố gắng vì đi cũng được gần 1/2 truyện rồi.  Ahaha. không nhìn lầm đâu. Vì tui chỉ mới chia nhỏ chương truyện ra thôi. Thực ra tác giả chia truyện làm 4 chương, lúc trước không nhìn kĩ, giờ tui mới phát hiện, chương cuối được chia thành rất nhiều phần và tình tiết đặc sắc đều dồn vào đó cả==&gt; Siêu siêu dài. Ôi trời. (╯‵□′)╯ ︵┴─┴  Ừ đó. cho nên là, bà con tha thứ cho sự lười biếng của tui nha. (túm gọn lại có nhiêu đây thui hà:)))))