Nước mắt tử thần

Chương 9 : Bất hồi đầu chương 2

Ngày hôm sau, Tiêu Mai đến làm việc. Bà Doãn cất công đến đây sớm, sửa soạn lại căn nhà để không lộ vẻ gì bất thường. Nhìn thấy Tiêu Mai, bà Doãn vui mừng ra mặt. Bà mở cửa mà không thể ngừng cười: "Cháu tới rồi." Tiêu Mai lễ phép cúi đầu nhẹ chào một cái. Trước khi để Tiêu Mai bắt đầu vào công việc, bà Doãn không quên dặn dò một số điều. Thứ nhất, không được tự tiện dẫn người khác vào nhà. Thứ hai, mỗi ngày phải nấu đủ ba bữa cơm. Thứ ba, căn phòng bên trái phía dưới cùng, không được mở ra, mỗi bữa cơm chỉ cần đẩy mâm cơm vào trong thông qua cửa con là được. Điều thứ ba vô cùng kỳ quặc, nhưng Tiêu Mai không hỏi lý do. Vì đây là chuyện riêng của nhà chủ, cô không được tò mò, cô biết, bản thân chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được. Sau khi dặn dò đầy đủ, bà Doãn đưa cho Tiêu Mai chùm chìa khóa, lại nói: "Nếu muốn ở lại luôn buổi tối, cháu có thể ở lại cho đến hết thời hạn hợp đồng." Tiêu Mai nhìn chìa khóa thoáng ngẩn người. Một căn nhà lớn như thế này mà lại dám cho cô ở lại qua đêm? Họ không sợ cô ăn trộm đồ sao? Mặc dù thắc mắc nhưng cô không hỏi, chỉ nén cái suy nghĩ ấy ở trong bụng. Cô đưa hai tay cẩn thận nhận chùm chìa khóa đáp: "Vâng ạ, cháu nhớ rồi." Bà Doãn gật đầu hài lòng, giao lại cho cô căn nhà rồi đi mất. Bước vào căn nhà, việc đầu tiên Tiêu Mai làm chính là đi xung quanh một vòng nhìn sơ một lượt. Lúc này cô mới hiểu vì sao bà Doãn an tâm đưa cho cô chùm chìa khóa, cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Căn nhà rộng lớn, ngoài trang trí bóng đèn khang trang lấp lánh thì chẳng còn gì đáng quý cả. Căn phòng trống trải đến độ có thể nói là chỉ có bốn bức tường với nhau. Nhưng những thứ cần có thì đều có như một cái tủ lạnh, một bộ ghế salon cùng chiếc bàn trong phòng khách, một cái tivi và một cái bếp đầy đủ dụng cụ. Cho dù có muốn ăn trộm đồ, không lẽ cô ăn trộm tủ lạnh? E là bản thân khiên không nổi. Nghĩ đến đây, cô tinh nghịch lắc đầu lè lưỡi một cái. Đi ngang qua một dãy phòng, bước chân Tiêu Mai dừng lại trước một phòng có cánh cửa con. Có lẽ đây là căn phòng bà Doãn dặn không được mở. Cánh cửa con chỉ cao khoảng 30cm, chiều dài vừa đủ để đẩy một cái mâm vào bên trong. Nhìn ổ khóa nặng nề khóa bên ngoài, sắc mặt Tiêu Mai thoáng chút kỳ quái. Đúng như lời bà Doãn dặn, mỗi ngày làm ba bữa cơm. Hiện tại Tiêu Mai đã làm xong bữa cơm trưa. Cô cẩn thận gắp từng thức ăn để vào trong mâm, đặc biệt làm theo khẩu vị của anh. Thông qua cửa con, Tiêu Mai đẩy thức ăn vào bên trong. Lập tức phía trong phòng có một bàn tay lấy mâm cơm đi. Tiêu Mai không vội đi khỏi mà cẩn thận lắng nghe vào bên trong. Bên trong căn phòng vang lên tiếng sột soạt, dường như người bên trong đang ăn. Nhưng chỉ hai ba phút sau lại im lặng. Một giọng nam trầm ấm bỗng vang lên: "Mộng Nhiên, thức ăn bữa nay ngon lắm nè, em nếm thử xem." Nghe những lời đó, Tiêu Mai không kiềm được nước mắt, thân thể cô nhẹ trượt bên ngoài cửa, nấc nhẹ từng hồi. Doãn Kỳ, em biết anh rất yêu vợ mình, nhưng cô ấy chết rồi, anh như vậy đáng sao? Bên trong căn phòng tiếng trò chuyện bỗng ngưng lại, tiếng ăn thức ăn lại vang lên. Một lát sau lại xen lẫn tiếng hát. Nghe tiếng hát, Tiêu Mai không kiềm được trận co rút trong tim. Bài này cô biết. Lúc nào đi bên cạnh Mộng Nhiên anh cũng hát bài này. Trong lúc cô đang ở bên ngoài cửa đau lòng thì Doãn Kỳ đã ăn hết phần thức ăn của mình. Cái mâm được đẩy ra, trúng gót chân Tiêu Mai khiến cô bừng tỉnh. Cô vội lau nước mắt mình, cúi xuống lấy mâm đi. Cô thầm nhủ với bản thân nhất định sẽ giúp anh thoát khỏi tình trạng này. Người đó không đáng để anh trở thành như vậy. .... Tại biệt thự ven ngoại ô... Bà Doãn vừa mới đi chợ về, tay cầm túi lớn túi nhỏ, bà không quên mua bánh kẹo ngọt cho Bảo An. Thằng bé còn nhỏ mà đã mất mẹ, Doãn Kỳ thì lại trở nên như thế, khiến bà đau lòng mãi không thôi. Vì thế bà muốn cưng chiều đứa cháu trai bé bỏng này nhiều thêm một chút. Ông Doãn ngồi trên ghế sofa, đang chơi đùa cùng Bảo An, thấy bà Doãn về ông ngưng động tác lại, giọng trầm ấm hỏi: "Bà nó, mấy bữa nay tôi thấy bà không sang bên kia. Có chuyện gì xảy ra bên đó sao?" Thấy vẻ mặt lo lắng của chồng, bà Doãn cười cười: "Ông nó cứ yên tâm, tôi vừa mới tìm được người giúp việc mới cho thằng Kỳ." Lập tức vẻ mặt ông ngẩn ra, tỏ ý không thể nào. Bà Doãn hiểu ý liền giải thích: "Con bé đó hình như không biết tình hình thằng Kỳ, với lại tôi cũng sắp xếp lại chút đồ để che giấu rồi, sẽ không lộ đâu." Ông Doãn thở dài, thái độ bất lực: "Chỉ mong là như vậy." Ông biết đứa con trai mình rất yêu vợ nó, chỉ không ngờ sau tai nạn nó lại hóa điên hóa khùng như thế. Ông ngừng một lát lại tiếp: "Nhưng chủ nhật này bà cũng nên tới xem thử thế nào. Lỡ người ta bỏ trốn thì mình còn trở tay kịp." Bà Doãn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó tay xách túi lớn túi nhỏ đi vào trong bếp.