Bữa nay không nhắc gì tới Duy hết nhỉ ^^ Ở nhà hắn, vẫn như mọi khi hắn nhốt mình trong phòng đối diện với 4 bức tường lạnh lẽo u tối, thế giới rất nhỏ nghĩ suy cũng rất ít. Không nhìn, không nghe, không hỏi cũng không nói sống tạm qua ngày, vậy sẽ không phiền não nữa. Nhưng không phải hắn muốn là được ngược lại với những gì hắn mong muốn, hắn buồn hơn thấy mình nhỏ bé cô độc hơn trong 4 bức tường, không muốn nghe nhưng bên tai cứ văng vẳng tiếng cười nói của nó, không nhìn nhưng trong tâm trí luôn hiện hữu hình ảnh của nó,... Ngày xưa khi thượng đế tạo ra con người sao lại lỡ tay bỏ vào hạt giống mâu thuẫn vào trong tâm trí con người làm chiiii...Hắn vò đầu, mệt mỏi CHOANG!!! đập mạnh ly rượu xuống sàn sao hắn lại cảm thấy bất lực thế này KÍNH KOONGGGG!!!! KÍNH KOONGGGG!!!! Tiếng chuông cứ vang lên đều đều nhưng vẫn không có người mở cửa, Nhật Hạ định ra về nhưng thấy cửa không khóa đành bước vào xem trước mặt cô là mảnh vỡ của hỗn hợp nhiều thứ trên sàn nhưng thứ mà quan trọng nhất chính là hắn đang năm bất tỉnh với máu trên tay đang loang dần xuống sàn. *bệnh viện: -bác sĩ anh ấy sao rồi_Nhật hạ hốt hoảng chạy lại hỏi bác sĩ -cậu ấy bị chảy máu dạ dày, may mà đưa đến kịp -vậy giờ không sao rồi chứ ạ -uh, cháu vào đi Nhật hạ chạy ngay vào giường bệnh, hắn đang ngủ do vẫn còn tác dụng của thuốc mê nhưng như vậy trong trông hắn rất hiền, chân mày hắn khẽ nhíu lại NH lấy tay xoa nhẹ cho chân mày giãn ra lặng ngắm người con trai trước mặt mình Nhật Hạ là 1 cô gái khá xinh xắn hiền và cực tốt bụng, ra dáng 1 tiểu thư quyền quý ngây thơ trong sáng. “em thích anh mất rồi biết làm sao đây” NH thầm nghĩ nhìn ra ngoài Sáng hôm sau tin hotboy “hoàng tử băng” nhập viện đã lan nhanh trong ngoài trường, hsinh nữ kéo nhau đến thăm hắn người khóc lóc quằn quại bên ngoài phòng bệnh nhưng đáp trả cũng chỉ là câu “cậu chủ đang mệt” của hàng vệ sĩ bên ngoài do NH chuẩn bị. Tất nhiên thông tin đó cũng vào taii tụi nó -mày có đến không_Jan nhìn nó ái ngại -đến chứ, bạn của Quân mà_Jan hiểu những từ nó nói, giờ hắn với nó chỉ là bạn của anh Quân ngoài ra chẳng có mối quan hệ gì với nó kể cả là bạn. Nó cùng Jan đến bệnh viện mang theo giỏ trái cây, 2 cô mặc đồ giống nhau kiểu tóc giống nhau kiểu tóc cũng vậy luôn người ngoài nhìn vào không kĩ chắc chẵn sẽ tưởng là 2 chị em sinh đôi. -cho em hỏi bệnh nhân Trịnh Nhật Duy nằm phòng nào_nó nhẹ nhàng hỏi -à phòng vip 1K3 trên lầu 3 đó em Nó cảm ơn rồi kéo Jan đến cầu thang máy, chưa kịp mừng vì thang máy khá gần bác sĩ đã đến dập tắt niềm vui nhõ nhoi của 2 cô -phiền 2 cháu đi cầu thang bộ bệnh viện đang có ca cấp cứu tai nạn giao thông rất nghiêm trọng cần thang máy bệnh nhân đang được chuyển đến_bác sĩ gấp gáp chạy lại chỗ tụi nó Jan với nó mặt ủi xìu ngậm ngùi đau khổ gật đầu, đành về cuối hành lang leo cầu thang bộ vậy Jan chậc lưỡi nhìn cầu thang bộ mới nhìn đã nản rồi. -chạy thi không_Jan tươi cười nói -ô cê, ai thua trả tiền ăn trưa_nó cười đáp Thế là 2 cô xắn quần xắn áo lên (còn đâu là hình tượng nữ nhi nữa @@ ) bỏ qua các cặp mắt đang nhìn mình. 1...2...3 CHẠY Dứt câu 2 cô phóng như tên bắn chưa đầy 2’ đã có mặt trên lầu 3 của bệnh viện (@@) đầu tóc rối tung mồ hôi nhễ nhại, Jan ngồi bệt xuống nền thở dốc -mày thua rồi nhá_dù mệt jan vẫn cười mãn nguyện -được rồi_nó cũng ngồi thở muốn hụt hơi, chỉnh sửa lại trang phục đầu tóc tìm phòng hắn “phòng vip 1K3” Jan ngước mắt lên đọc, còn nó đang nhìn vào hàng vệ sĩ có phải tổng thống nước nằm viện đâu mà chuẩn bị nhiều vệ sĩ vậy -vào thôi_Jan huých nhẹ vai nó -từ đã,tao thấy thiếu thiếu gì đó -thiếu gì -thiếu...thiếu..._nó tập trung suy nghĩ -thiếu cái gì -con nhỏ này, đến thăm người ta mày vứt giỏi trái cây đâu rồi_nó nhéo tay Jan, giờ Jan mới sực nhớ lúc chạy thi với nó lúc chạy có người kêu “á” phía sau không hiểu tại sao giờ nhớ lại thì ra là mình ném vào đầu người ta. Jan cười trừ đẩy nó vào