Trước cửa phòng bệnh viện -mày ngồi yên 1 chỗ không được à_hắn gắt lên nhìn Khánh cứ đi lên đi xuống -mày nhắm mắt nhìn tao làm gì_Khánh cãi lại -đề nghị người nhà bệnh nhân giữ im lặng_tiếng cô y tá gần đó vang lên 2 chàng nhà ta ái ngại xin lỗi. Quân và nó nãy giờ vẫn lặng yên nhìn trân trân vô cánh cửa có Jan đang chịu đau đớn trong khi phẫu thuật(lí do phẫu thuật là để lấy đạn trong lúc Jan tỉnh dậy khánh cự UN cầm súng bắn vào bả vai Jan), nó chỉ bị 1 đường chém khá sâu ở tay chỉ cần băng bó lại bác sĩ bảo nó cần nghỉ ngơi nhưng nó nhất quyết không chịu đòi ra ngoài. Ai nấy lòng nặng trĩu, không khí trở nên u buồn. Đèn bật sáng, bắc sĩ mở cửa bước ra. bọn nó lập tức lao tới hỏi tới tấp -bạn mấy đứa không sao, nhưng cần nằm lại 1 tuần kiểm tra, trên người có nhiều vết thương may là chỉ ngoài da, đạn đã lấy ra rồi_bác sĩ khoảng trung tuổi từ tốn trả lời. -vậy giờ bọn cháu vào thăm được chứ_bác sĩ gật đầu. Nó mỉm cười nỗi sợ hãi mất đi người thân cũng tiêu tan, bỗng dưng nó thấy choáng thấy trời đất tối sầm lại. Nó ngất may mà có hắn nãy giờ nhìn thái độ đó có chút bất thường nên đỡ kịp, bế xốc nó lên gọi bác sĩ. Nó được xếp vào cùng phòng với Jan may là đây nhà phòng vip nên rộng rãi. Nhìn lên chai nước biển đang chuyền vào tay nó rơi từng giọt...từng giọt, nó lặng yên gương mặt phảng phất một nỗi buồn chợt 1 giọt nước mắt lăn dài trên má nó, long lanh như thủy tinh gạt nhanh dòng nước nóng hổi mặn chát nó nhắm mắt lại... Hắn đứng ngoài nhìn qua khe cửa, trước đó định mở cửa vô thăm nó và Jan nhưng khi thấy nó gương mặt nó hắn dừng lại đứng yên khép cửa để lại 1 khoảng trống vừa đủ nhìn nó. Thấy nó khóc hắn chợt nhớ lại lời bác sĩ -cô gái đó bị suy nhược do dùng thuốc ngủ quá nhiều trong thời gian dài, ảnh hưởng tới não nếu tiếp tục sẽ rất có hại cho sức khỏe các cháu cần quan tâm bạn nhiều hơn. Ta nghĩ cô bé đã trải qua 1 cú sock rất lớn mới cần dùng thuốc, đêm nay chắc sẽ là đêm khó ngủ với cô bé nên..._chưa để bác sĩ nói hết câu hắn gật đầu cảm ơn tỏ ý đã hiểu. Đang mải suy nghĩ thì nó đã cắt ngang dòng suy nghĩ đó, hắn ngẩn người vài giây rồi cũng lấy lại phong độ. Nó nhìn hắn khó hiểu làm gì mà thập thò như ăn trộm thế đây lag bệnh viện nhà hắn mà. -tôi muốn đi lên sân thượng, cùng đi không_hắn không trả lời nhưng chân vẫn bước đi theo nó. Gió thổi tung làn tóc đen mềm mại của nó, mặc váy lụa trắng mỏng manh trông nó giờ thật yếu đuối, gió lạnh làm người nó bất giác run lên đứng từ sau hắn nhận ra điều đó khoác lên người nó chiếc áo da ấm áp còn vương mùi bạc hà dễ chịu. -cảm ơn_cũng hơi bất ngờ chưa bao giờ hắn quan tâm nó, lần trước còn muốn giết nó nữa cơ mà...suy nghĩ 1 hồi nó cũng tìm được lí do chính đáng là “anh nó nhờ hắn chăm sóc nó”. Hắn cũng không khá hơn nó là bao, đã lâu lắm rồi hắn đã quan tâm ai đâu sao giờ lại đưa áo cho nó mặc. Trừ người ấy ra hắn chưa từng cho ai động vào đồ của mình, cuối cùng hắn cũng nghĩ tới cái lí do “Quân nhờ hắn chăm sóc nó”. mỉm cười hài lòng với suy nghĩ của mình nhìn sang đã thấy nó ngủ, gương mặt thanh tú, đôi môi anh đào chúm chím nhìn nó như 1 nàng công chúa đang ngủ rất bình yên không còn cho người khác cảm giác khó gần vì sự lạnh lùng nữa. Thấy vai ê ẩm khó chịu như có vật gì nặng đè vào hắn tỉnh giấc giật mình vì thấy nó đang tựa vào vai mình ngủ ngon lành, nhìn lại mình hắn tự khâm phục bản thân có một khả năng mới rất là đặc biệt là “ngủ ngồi” còn ngủ ngon mới sợ chứ, bế nó về phòng gió ở ngoài trời lâu không tốt. - ư ưm_nó rên lên khe khẽ, nhìn kĩ có vài giọt mồ hôi trên trán nó. Nó lại gặp ác mộng Hắn lay lay người nó -dậy dậy_hắn gọi cho nó đủ nghe vì bên giường bên còn có Jan đang ngủ. nó bật giậy theo quán tính, tất nhiên hắn đang cúi người xuống và rồi chuyện gì cũng đến cũng sẽ đến mắt chạm mắt, môi chạm môi. mắt cã 2 trợn tròn, hắn dịch người sang một bên mặt nó ửng hồng bối rối may mà trời tối không ai thấy. -tôi về trước, cô nghỉ đi_mặt hắn cũng chuyển sang hồng, đóng cửa phòng lại vô ngay nhà vs rửa mặt cho tỉnh táo về nhà -first kiss của mình_nó vò đầu bứt tóc mặt méo xẹo