bảo cô thế nào, nhưng mà anh nhếch mép lên anh cười, một tay anh lái xe, còn tay kia anh giật tay của Hương bóp mạnh, Hương đau quá, cô nhăn mặt lại nhưng anh không quan tâm, nhiều cú va đập làm cho đầu Hương xưng lên nhưng anh không còn để ý đến nó nữa, anh cứ thế mà lái xe như điên thôi… Khi xe dừng lại, thì cả hai đã đi quá xa nhà rồi, anh bảo Hương xuống xe: _Cô còn không mau xuống đi…!! Hương bây giờ muốn khóc lắm, nhưng cô có nén nó lại, Phong bỏ mặc cô đứng đấy, anh đi gửi xe, Hương nhìn lên xem anh ta đưa mình đến đâu thì đập vào mắt cô là cái tên khách sạn Hồng Vi, Hương sợ quá, cô tự hỏi, anh ta đưa mình đến đây làm gì, không phải anh ta sẽ làm gì mình chứ, không được mình nên chuồn đi thì hơn. Hương đang định quay gót thì Phong đã đứng chắn ngang trước mặt, anh hếch mắt lên nhìn cô hỏi: _Cô định đi đâu à…?? Hương sợ hãi lắp bắp nói: _Tôi…. tôi đi về…!! Phong hỏi: _Về đâu…?? Hương bực mình nói: _Về nhà chứ còn về đâu…!! Anh lắm tay lôi Hương vào, cô cố vùng vẫy, Phong quay lại bảo: _Cô có im đi không, hay là tôi phải bế cô…!! Mặc anh nói gì, cô cũng không sợ, vì đây là khách sạn mà, Phong làm thật anh bế cô lên, và đi thẳng vào trong mặc cho cô hét và đánh vào người anh, anh đi lên mà cũng không cần phải bảo họ như thế nào, vì đây là khách sạn nhà anh mà. Họ cúi đầu chào anh, và tò mò nhìn xem cô gái mà anh bế trên tay là ai, anh đi thẳng lên lầu mà không cần thang máy. Thấy mình đánh chán mà tên này không chịu buông, rồi bọn kia, họ cũng không có phản ứng gì, và gọi điện cho cảnh sát là sao, tại sao họ lại cúi đầu chào cái tên này, Hương khóc và van xin: _Hu hu hu, Anh tha cho tôi đi, tôi xin anh đó, đừng làm thế này với tôi, tôi sợ lắm…!! Phong không nói gì cả, anh lấy chân đá cái cửa phòng số 04 trước mặt, và bước vào. Anh ném cô lên giường, và đi khóa ngay cửa lại, anh làm như thế đề phòng cô trốn, Hương chạy ra nhưng đã muộn,cô không có đường thoát, cô sợ quá, cố đứng thật xa Phong và chỉ mong anh không tiến lại gần mình. Anh bỏ mặc cô ở đấy, anh cởi bỏ cái áo vét của mình ra và mắc lên ghế, anh đi vào phòng tắm. Hương nhìn hành động của anh mà càng sợ hơn, cô thấy anh vừa khuất là chạy vội ra mở cửa nhưng anh khóa chặt quá nên cô không tài nào mà mở được, trốn ở đây bây giờ, hay là gọi điện thoại bảo cô bị bắt cóc, hu hu hu, con phải làm gì bây giờ. Hương còn đang dối bời vì cô không làm gì thì Phong ra, anh quấn độc có cái khăn tắm quanh mình. Anh nhìn cô và bảo: _Em cũng nên đi tắm đi..!! Hương trên khuôn mặt đã tái đi vì sợ quá rồi, cô run run nhìn anh hỏi: _Anh…. anh muốn gì, tại sao anh lại bắt tôi vào đây…?? Phong khoanh tay lại, anh ngắm cô từ đầu đến chân, anh bảo: _Sao cô không hiểu nhỉ, thế người ta đưa nhau vào đây làm gì…?? Hương tiện tay mình vớ lấy cái tách trà, cô thấy nó nhỏ quá, liền cầm lấy cái đèn bàn ở ngay đấy, cô đưa tay lên run run dọa Phong: _Anh mà tiến tới gần tôi là tôi sẽ...!! Hương run run nhắm mắt lại để ném khi thấy Phong đang đi đến gần mình, nhưng chỉ một động tác đơn giản anh đã tới trước mặt của cô rồi, anh nắm chặt lấy hai tay của cô rồi gỡ bỏ cái đèn kia ra, tiện thể anh ôm luôn cô vào lòng. Hương bị ôm cứng đến nỗi cô không đẩy anh ra được, cơ thể của anh ta gần cô đến nỗi cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, người cô đông cứng lại, vì cô chưa bao giờ gặp tình huồng nào như thế trong đời như thế này cả. Hương run giọng bảo: _Tôi cầu xin anh đấy, vì tôi đã có chồng rồi…!! Anh đẩy cô ra và bảo: _ Nếu anh là chồng của em thì sao…??? Hương mở to mắt ra để nhìn, cô không tin vào tai mình nữa, chắc anh ta đang đùa cô chứ gì, làm gì có chuyện vô lý như thế được, nhưng nếu như phải thì sao, anh ta đã phẫu thuật mà, mình làm bác sĩ mình biết khi người ta phẫu thuật xong thì khuôn mặt cũng khác, không lẽ, Hương lắp bắp hỏi lại: _Anh…. anh … anh là chồng tôi…!! * * * Phong nhìn cô say đắm bảo: _ Lẽ nào em không tin…!! _Tôi… tôi..! Hương ngồi thụp ngay xuống đất, cô không còn chịu nổi nữa rồi, vậy ra anh ta là chồng của cô thật, thảo nào ngay từ lần gặp đầu tiên, khi nhìn vào ánh mắt của anh ta cô đã cảm thấy quen thuộc nhưng sao lại có chuyện lạ lùng như vậy được. Cô khóc nấc lên, Phong thấy vậy thì xót xa anh bảo: _Anh xin lỗi, nhưng anh không làm cách nào khác được cả, em sẽ không giận anh mà quay về với anh chứ…!! _..............?? Phong sốt ruột hỏi: _Em nghĩ sao..?? Hương lau nước mắt, cô nhìn Phong nói: _Tôi cũng không biết nữa…??? Anh nghe cô nói thì sợ hãi vội kéo cô đứng lên, nhìn thẳng vào mắt của cô và bảo: _ Không lẽ em thích cái tên Tuấn kia và muốn bỏ anh để đi theo anh ta chứ gì…?? Mắt anh long lên, và môi anh mím lại, tay anh bóp chặt vào hai bả vai Hương. Hương nhăn mặt lại vì đau, nhưng cô gắng gượng nói, vì bây giờ cô không phải chốn tránh nữa, cô cũng yêu Phong mà , ngày trước cô lo vì anh ta mà cô phản bội lại chồng cô đau khổ và dằn vặt nhưng nay anh ta lại chính là chồng của cô vậy thì cô còn lo gì nữa. _ Tôi đã nói rồi, tôi chỉ coi anh Tuấn là anh trai thôi…!! Phong mừng quá hỏi: _Vậy tại sao em lại chưa trả lời anh là em có quay về với anh không..?? Anh nhìn Hương đau khổ hỏi: _ Hay em không yêu anh, em ghét anh đến nỗi muốn chúng ta ly hôn..?? Mọi khúc mắc trong lòng Hương từ nay tan biến, cô thấy lòng mình thật thanh thản, cô không còn phải sợ hãi nữa, nắm chặt hai tay vào nhau Hương nhìn Phong bảo: _ Anh đã làm cho tôi đau khổ, tôi căm hận anh,vì anh mà tôi ra nông nỗi này, hu hu hu, anh có biết là một cô gái bị bố ép lấy anh mà không biết mặt trong khi cô ta còn bao nhiêu ước mơ là tủi khổ lắm hả, anh có thấy có ai lấy chồng mà chỉ có mình cô dâu trong ngày cưới không, còn nữa, anh tưởng anh là ai mà hết lần này tới lần khác, anh bắt nạt tôi, anh còn đánh cả tôi nữa chứ, vì anh mà tôi phải đau buồn, không có lúc nào được vui cả, tôi ăn cũng không ngon ngủ cũng không được, tôi phải cố dấu mọi người thôi chào anh, chúng ta nên ly hôn đi cho xong, mà chả phải anh muốn như thế quá rồi còn gì, anh đi mà cũng có thèm bảo tôi thế nào đâu, tôi cũng không cần tiền của anh…!! Phong nghe Hương mắng một hồi, anh hiểu nhưng mà ly hôn ư, nhất quyết là không, ngày trước vì anh muốn hành hạ Hương cho bõ ghét nhưng mà bây giờ anh yêu cô thế này thì làm sao mà sống thiếu Hương được, dù cô ấy có chửu mắng như thế nào, thì anh cũng quyết không bỏ cuộc. Phong nắm tay Hương thật chặt, anh thiết tha nói: _Anh xin em đó, anh yêu em nhiều lắm, nếu em mà bỏ anh thì anh chết mất…!! Nhìn cái vẻ khổ sở cầu xin của anh làm cho Hương hơi thấy tội, nhưng mà chưa thấm vào đâu so với cô, cho anh chết ai bảo đối sử độc ác với tôi mà làm gì, cho anh nếm mùi đau khổ là như thế nào. _Yêu hay không thì mặc anh, còn tôi phải về…!! _ Hương, anh xin em mà, đừng như thế có được không, cho anh một cơ hội đi…!! Nghe cái giọng trẻ con của Phong, làm cho Hương phì cười, đó là nụ cười hiếm hoi của cô, cô cười hạnh phúc, đó là nụ cười đẹp nhất, cuộc đời cô cứ tưởng là mãi chìm trong bóng tối nhưng không ngờ, nó lại tươi sáng trở lại rồi. Phong thấy Hương cười thì anh mừng lắm, anh thở phào nhẹ nhõm, cô ấy mà bỏ anh đi thật thì anh chỉ có nước đi chết, anh không muốn mình chìm vào đau khổ nữa, anh ngơ ngẩn ra mà ngắm Hương cười, nếu biết hạnh phúc mà làm cho cô ấy cười như thế này thì sao anh lại ngu ngốc như thế nhỉ, sao anh lại bỏ phí mất bao nhiêu thời gian vì những chyện không đâu, anh tự nhủ mình sẽ làm lại từ đầu, và bây giờ anh sẽ trân trọng những phút giây ở bên cô ấy. Anh ôm lấy Hương vào lòng mình, anh hạnh phúc hít lấy mùi tóc và cơ thể của cô, anh nghĩ không còn là mơ nữa, mà cô ấy thật sự trong vòng tay anh, anh không phải dùng thân phận của người khác để ở bên cô ấy nhưng mà sao cô ấy dám lên xe của thằng cha Tuấn kia nữa thế nhỉ…?? Tuấn đẩy Hương ra anh trừng mắt hỏi: _Chẳng phải anh đã dặn em là không được lên xe của thằng cha đó rồi, sao em còn cãi lời anh là thế nào hả..?? Hương bực mình nhìn Phong nói: _Anh có độc tài quá không hả, chẳng lẽ anh bắt tôi đi bộ về, và nếu em gái đi nhờ xe của anh trai, anh cũng không cho…?? _ Không được, ngay cả như thế cũng không được, từ mai trở đi anh sẽ đón em và chúng ta sẽ đến đây sống…!! Hương nghe Phong nói mà đỏ mặt, cô bối dối nói: _Ai nói là tôi sẽ về với anh mà anh bảo chúng ta là thế nào…?? Phong nhìn Hương nồng nàn anh bảo: _ Kể cả có bắt cóc em anh cũng làm, à mà anh quên chưa báo cho em, mai bố sẽ lên đây, có cả cái Hoa nữa, hình như nó lên đây để gặp em và mời em dự đám cưới của nó..!! Hương ngạc nhiên hỏi: _Vậy hả anh, em cũng mong gặp lại nó và bố lắm cũng lâu rồi em không có tin tức gì..!! Phong mỉm cười hạnh phúc vì cô ấy đã xưng "em" với anh. Cô lại nhìn anh đầy trách móc: _Tất cả cũng tại anh, nếu không phải tại anh thì tôi đâu có ra nông nỗi này…!! Phong nhìn Hương cười anh bảo: _Cũng tại em chốn anh đi chứ, ai bảo em ngốc thế, nếu mà em không đi thì mọi chuyện lại khác rồi cũng nên..!! Hương lấy tay đấm nhẹ vào người Phong, cô bảo: _Anh còn nói à, anh bảo anh ghét tôi, anh không muốn nhìn thấy, tôi đi cho anh mừng anh còn nói gì nữa, anh cũng sợ tôi ham tiền của nhà anh còn gì…?? Phong biết lỗi anh nói: _Thôi chuyện cũ thì mình cho qua em nhé, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, mà em cũng nên thay đổi cách xưng hô đi, ai lại xưng "tôi" với chồng bao giờ…?? Hương hếch mặt lên cô bảo: _Tại sao tôi…ưm…!! Hương chưa nói hết