Zan ôm chầm lấy cậu mừng rỡ, rồi buông cậu ra, đưa tay chạm vào gương mặt cậu vui vẻ nói. _Chà, anh Lâm ngày nào bé xíu mà giờ đẹp trai quá rồi này, sau này con chúng ta chắc sẽ được ảnh hưởng chút gen đẹp trai từ baba nó, à mà anh vẫn còn nhớ lời hứa với mẹ em đó chứ.- cô nheo mắt tinh nghịch hỏi. _Ừ, anh nhớ.- cậu cười méo xệch, anh chỉ vừa nhớ thôi em à, tại sao có thể quên nhanh như vậy được chứ, anh đúng là chẳng ra gì. Zan mỉm cười rạng rỡ, còn cậu cứ nhìn vô hồn vào khoảng không phía sau cô bé, cậu thừ người ra, tim thắt lại, lẫn lộn, mọi thứ làm cậu quay cuồng, ngày xưa, bây giờ, ở hai thời điểm cậu đều nợ hai người một lời hứa, chẳng bao giờ có thể thực hiện cả hai. _Anh mà không nhớ thì Zan cũng bắt anh phải nhớ, anh đã tự nhận trách nhiệm bảo vệ cho Zan suốt đời nên anh không được thất hứa đâu, hi, mà sao anh có vẻ không vui thế.- cô bé nghiêng đầu nhìn cậu. _À, anh…đâu có, anh vui chứ.- nụ cười này cũng không tròn trĩnh hơn là mấy, cậu thực sự không ngờ có ngày này. Zan lại một lần nữa ôm lấy cậu vui mừng, ngày nhỏ cô vẫn hay ôm cậu nũng nịu, tất cả trở thành thói quen mất rồi. Cậu đưa tay vỗ vỗ nhẹ vai cô, chia sẻ niềm vui và cũng tự an ủi bản thân mình. _Anh Kỳ Lâm!- Yun ngước mặt lên và sững sờ trước hình ảnh vừa đập vào mắt mình, tự dưng nó thấy mình như choáng khi thấy anh đang ôm một cô gái nào đó. _Yun!- Kỳ Lâm thấy khó xử, giữa ngang trái này cậu chẳng biết nên làm gì, cậu chẳng muốn làm ai đau, cậu nợ cả hai người họ. _Ai vậy anh?- Zan giật giật áo cậu hỏi nhỏ. _À…đây là…em gái Bảo Kỳ.- cậu nói mà lòng quặn thắt, nỗi đau ập đến dồn dập, đáng lẽ cậu muốn nói Yun là người con gái cậu yêu hơn cả bản thân và hơn cả bất kì thứ gì trên thế gian này, nhưng sự thật là cậu không được phép, tồi tệ, cậu chẳng xứng đáng với điều đó… _Chào em, chị cũng là bạn của anh Bảo Kỳ, hồi lúc nhỏ cũng có nghe anh ấy nói có cô em gái.- Zan tươi cười, cô còn tưởng Kỳ Lâm có bạn gái cơ, may là không phải.- À quên, chị xin tự giới thiệu, chị là Zan, tương lai sẽ là người cùng anh Kỳ Lâm răng long đầu bạc.- cô nói trong hạnh phúc, vui đùa thân thiết với Yun. Câu nói dí dỏm của Zan đưa Yun xuống tận vực sâu, ngỡ ngàng, bàng hoàng, điều gì đang diễn ra, đâu là thật để nó có thể tin, điều nó cảm nhận được từ anh hay là cô gái xinh xắn trước mặt nó đây. “ Răng long đầu bạc”- từ ngữ hàm ý hạnh phúc đó nghe sao mà chua xót quá. Tuột dốc…bầu không khí bỗng chốc thật nặng nề và ảm đạm. _À…- Yun bất giác buông ra một từ, hụt hẫng, tuyệt vọng, rồi nó ngước lên nhìn Zan mỉm cười lịch sự. _Em là Yun nhỉ, em xinh quá cơ, à, em đã đến rồi vào nhà chơi với anh chị nhé!- cô bé hoà nhã ngỏ lời mời mà khiến Yun chết lặng. Nhà, nơi này có vẻ thân thuộc với chị ấy quá, nó cúi mặt cười lạnh, nơi này nó muốn là một nơi riêng của nó nhưng có vẻ là không được rồi, nó đã sớm có chủ là người khác kia, cô đơn, lạc lõng, trai tim nhỏ cứ rên rỉ, nấc lên những câu từ đứt đoạn. Kỳ Lâm im lặng không biết nên nói gì, cậu cảm thấy dù nói gì cũng sẽ khiến Yun đau lòng hơn thôi. _Không cần đâu chị, em có việc phải đi ngay ạ, chào anh chị.- Yun nói nhanh rồi quay bước chạy ra cổng, giọt nước mắt ấm nóng vừa tràn khỏi bờ mi, nó không muốn anh nhìn thấy, bây giờ thì thật sự là nó mất hết tất cả rồi, một chút hy vọng còn không đủ để hình thành niềm tin, đau quá, tim nó đang thắt lại, đau lắm…. Ánh mắt dõi theo bóng hình nó đến khi đi khuất, anh cũng đang đau lắm em biết không, vì anh mà tất cả lại gặp nhau như thế này, xin lỗi em, anh xin lỗi, chỉ xin em đừng khóc vì anh…Cậu muốn chạy theo để nói cho nó hiểu ngày hôm nay cậu gọi nó đến để làm gì, muốn chạy theo để ngăn những giọt nước mắt ấy đừng rơi, nhưng mà sự hiện diện của Zan và lời hứa với mẹ cô bé đã giam chân cậu lại, anh thật tồi phải không em! _Anh không định đưa Zan vào nhà à?! _Ừ, em vào nghỉ ngơi đi rồi xuống dùng cơm, anh làm bữa tối rồi, để anh ra đóng cửa. Cậu lững thững bước, vốn dĩ chẳng bao giờ Kỳ Lâm biết đến khái niệm khoá cổng, cậu chỉ muốn níu giữ một chút nơi Yun vừa đi qua, đi ra phía cửa để có cơ hội trông về phía Yun một lần, tình yêu của cậu, phải làm sao??? _Nguyên Khang.- Kỳ Lâm nửa mừng nửa khó hiểu, sao cậu ấy lại có mặt đúng lúc này, thôi thì… _Cậu làm gì mà thểu não ghê thế?!- Nguyên Khang ngước lên nhìn, quan tâm hỏi han. _Zan về rồi, Yun vừa đến đây, em ấy vừa chạy đi, cậu đuổi theo giúp tớ với, nhớ là đừng để Yun khóc.- Kỳ Lâm nói nhanh, có phần nhắn nhủ. Nguyên Khang nghe xong lập tức chạy đi, cậu không khó để nhận ra Yun thích Kỳ Lâm hơn, lúc này chắc em đau lòng lắm phải không em?! Cậu đứng lặng nhìn Nguyên Khang, nhìn yêu thương xa tầm tay mà chẳng thể làm gì để níu giữ, lẽ ra người chạy đi phải là cậu, mọi chuyện chỉ có thể nói là đã được an bài. Yun đưa tay lên miệng ngăn lại những tiếng nấc, chân nó vẫn cứ bước đi những bước vô hồn, những giọt nước long lanh không ngừng tràn khỏi bờ mi, hàng lệ đắng vẫn chưa tài nào khô được, con đường mờ dần trong nước mắt, mặn đắng ngập tràn con tim, rát, buốt, tê tái. Cố cắn chặt môi để nước mắt ngừng rơi mà không được, nước mắt rơi, và máu cũng bắt đầu ứa ra. Bước chân nặng nề hơn lúc nào hết, trời càng về đêm càng lạnh, giương đêm giăng kín tâm hồn lạnh giá, nỗi đau cứ lấp đầy nỗi đau, chiếc váy cũng chẳng đủ để giữ ấm, chân cứ đi chẳng biết đâu là lối về. Sao người anh yêu nhất thiết phải là em? Sao người em yêu nhất thiết phải là anh? Tại sao em cứ phải yêu? Chẳng phải đau thương ngần ấy đã đủ? Nó cứ nấc lên từng tiếng, nghẹn ngào, nỗi đau còn lớn hơn cả biển, em sợ phải đau nhưng mà vẫn cứ yêu anh, để rồi lại đau lần nữa, em không dám tin ai nhưng lại tin anh, để rồi niềm tin lạc mất, đi về phía em sao chỉ có bóng tối và nỗi cô đơn giá buốt đến thế này. Nguyên Khang chạy tới, cuối cùng anh đã tìm thấy em, cậu nhìn bóng Yun thẫn thờ mà lòng cũng đau biết mấy, cậu vòng tay ôm nó từ đằng sau. _Yun ngoan, đừng khóc một mình em nhé! “ Đừng khóc một mình, mà hãy khóc trên vai anh”- Kỳ Lâm đã từng nói với nó như thế, và giờ anh nhắc lại, tim như vừa có ai đó xiết chặt, không thở được, nỗi đau không cất lời mà cứ nấp kĩ vào trong, gào thét. Nước mắt ướt vòng tay cậu, lạnh lắm, một cảm giác cô độc đau đớn. _Tại sao lại là em hả anh?- nó nghẹn ngào mà như hét lên, quá sức chịu đựng thật rồi. Cậu xoay vai nó lại, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe mà không biết phải nói gì, nó có thể mạnh mẽ nhưng trước tình yêu tất cả cũng chỉ là tâm hồn mong manh. Cậu xiết chặt vòng tay hơn, để nó còn cảm nhận được một chút hơi ấm từ cậu. _Đừng tự làm mình đau hơn nữa, em xứng đáng được nhiều hơn như thế. Nước mắt quyện cùng niềm tin, mong nhớ, yêu thương giờ đây chẳng còn ý nghĩa gì cả. Trước mắt nó giờ chỉ còn lại một màu đen. _Em hãy can đảm lên, đừng khóc nữa em, vẫn còn có anh ở bên em mà, đừng nhìn lại những gì đã qua, mạnh mẽ lên, khi em mỏi mệt hãy tựa vào vai anh, nhé, lau khô nước mắt và đứng lên! Yun im lặng. _Kỳ Lâm…cậu ấy đã nói anh đuổi theo em! _Anh đừng nhắc nữa, em không đủ nghị lực để nghe nữa đâu.- Yun quay quắt sang hướng khác, lấy tay bịt chặt tai lại.- Lời hứa, niềm tin, mọi thứ đều tan nát rồi. _Lời hứa… suy cho cùng… chỉ là sự đánh cược với niềm tin, niềm tin không còn thì em đừng nghĩ đến bất kì lời hứa nào cả, bình tâm lại, bước tiếp, cuộc sống không hồng không có nghĩa nó là màu đen, những gì em thấy không có nghĩa nó là sự thật. _Nhưng mà đó là sự thật, mọi thứ là giả dối…- phần sau nó nhỏ giọng lại, vẫn là không muốn tin. Nguyên Khang im lặng, nên nói gì để Yun không đau, đúng đó là sự thật nhưng cậu tin tình cảm của Kỳ Lâm là chân thành, mà bây giờ điều đó sẽ chỉ làm Yun thêm cay đắng mà thôi. Còn cả Bảo Kỳ, mọi người đều bị cuốn vào một vòng xoáy, tất cả sẽ cùng bị tổn thương, nhưng chẳng cách nào để thay đổi. Kỳ Lâm đã báo cho Bảo Kỳ biết Zan trở về, điều Bảo Kỳ lo lắng đã xảy ra, dù thật tâm cậu không muốn phải xa Zan chút nào cả, bốn năm qua không khi nào cậu thôi nhớ về cô bé tinh nghịch ấy, nhưng mà người Zan chọn lại là Kỳ Lâm. Cậu đau đớn nhưng cậu chấp nhận để người cậu yêu được vui vẻ hạnh phúc. Dù có hơi ích kỷ với Zan, nhưng cậu thà để Zan rời xa tất cả hơn là gặp nhau để rồi ngang trái thế này, tình yêu không có lỗi nhưng nó khiến con người làm lỗi với nhau… Nỗi đau một lần nữa sẽ nhắc lại, chắc chắn sẽ đau hơn gấp ngàn lần.