Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 69 : Lễ đính hôn

“ I see us now, your hand in my hand  This is the hour, this is the moment.  And I can hear sweet voices singing,  Avé Maria, Avé Maria, Avé Maria”  The Wedding – Julie Rogers  24/12: Giáng sinh  Trong hội trường của một khách sạn năm sao nổi tiếng, hàng trăm nam thanh nữ tú rực rỡ áo hoa nâng ly đón Giáng sinh về. Nhưng điểm trọng yếu của buổi tiệc hôm nay chính là lễ đính hôn của CEO công ty thời trang hàng đầu thế giới – Vương Gia Huy. Tuy thân thế của cô gái may mắn ấy đã được điều tra rõ ràng bởi những người thích buôn chuyện sau sự kiện lần đó nhưng không mấy người được tận mắt nhìn thấy cô ấy. Tiếng là cùng chung một công ty, một trụ sở nhưng với 40 tầng lầu thì để gặp nhau phải cần có duyên.  Tiếng ồn ào bỗng dưng tắt hẳn khi mọi người chứng kiến một đoàn người đang bước vào…  Chủ tịch Hội đồng quản trị của Sunshine với nụ cười phúc hậu đĩnh đạc đi vào. Theo sau ông là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay…  Trong không gian tĩnh lặng ấy có thể nghe được tiếng nuốt khan của những thiếu nữ. Anh thực sự quá toàn bích. Bộ vest đen tôn lên dáng người cao ngất ngây, mái tóc được đánh rối tự nhiên, khuôn mặt đẹp như một tác phẩm điêu khắc, tựa tiếu phi tiếu nhìn mọi người xung quanh. Anh là một tạo phẩm hoàn hảo của Thượng Đế.  Nhưng điều khiến mọi người càng mất bình tĩnh hơn chính là những người bước vào tiếp sau…  Ông trùm bất động sản Rechart Ha cùng phu nhân Trần Ngọc Hà và cậu con trai quý tử xinh như thiên sứ. Con gái của Chủ tịch cùng chồng( tức ba mẹ Huy ấy!), diễn viên hàng đầu hiện nay Trax, họa sĩ tiếng tăm Dương Minh Thiên cùng vợ sắp cưới là nữ nghệ sĩ violon Ngô Bảo Linh. Tại sao những nhân vật tiếng tăm như thế lại cùng một lúc xuất hiện tại đây? Biết rằng tiệc Giáng sinh của Sunshine là một hoạt động lớn, thu hút rất nhiều sự chú ý nhưng tới mức này thì thật là đặc biệt…  Tiếng nhạc cùng ánh sáng đột ngột thay đổi khiến mọi người quay đầu về phía có luồng ánh sáng trắng duy nhất đang hiện hữu phía bên trên cầu thang uốn lượn bằng gỗ. Cô gái ấy xuất hiện tựa như một tiên nữ giáng trần. Mái tóc đen óng ả, mượt mà thả dịu dàng, một thân áo dài trắng tinh khôi, thanh khiết, những bước đi e ấp càng thêm uyển chuyển bởi tà sau áo dài xòe rộng, thướt tha. Đóa sen trắng trong tay Đan tỏa mùi hương dịu nhẹ, thanh khiết giữa màn đêm. Đan cố gắng giữ vững bước đi trước ánh nhìn không chớp của mọi người. Ước chi đừng có cái màn này, nhưng song thân phụ mẫu ai cũng muốn thế nên Đan đành nhượng bộ. Ánh mắt thoáng vẻ lo âu của Huy ở cuối chân cầu thang khiến Đan mỉm cười bước tiếp. Nếu không có sự can thiệp của mọi người, chắc hẳn hôm nay Đan phải mặc áo dài với giày đế bệt rồi. Đối với một nhà thiết kế, đó chẳng khác nào sự sỉ nhục. Huy, đôi khi thật sự rất ngang ngược.  Vừa đón được tay Đan, Huy vội kéo cô vào sát người mình. Anh biết mình làm thế là lo lắng thái quá, nhưng ai bảo người trước mắt anh lại là người có thể khiến anh đứng ngồi không yên cơ chứ. Nhìn vẻ mặt lém lỉnh của Đan, Huy chỉ biết bất lực cười trừ.  Mọi người trong khán phòng dường như không thể tin nổi vào mắt mình. Vẻ mặt lịch sự đến xa cách ban nãy giờ bay mất không còn chút dấu vết, ánh mắt mênh mông, sâu thẳm như có thể nhấn chìm tất cả. Tiếc rằng ánh nhìn đó chỉ dành cho một người con gái duy nhất. “ Tài tử, giai nhân” – cụm từ này đích thực dành cho bọn họ.  Người dẫn chương trình lúc bấy giờ mới định thần lại, khuấy động không khí, tiếng nhạc lại vang lên rộn rã…  Huy ôm eo Đan tiến về phía sân khấu để thực hiện những nghi thức cần có. Biết Đan chẳng hề thích nhẫn, Huy đã chuẩn bị một sợi dây chuyền có lồng vào chiếc nhẫn đính hôn của hai người, đeo vào cổ Đan và anh cũng có một sợi như thế. Trong bầu không khí hạnh phúc ấy và trong tiếng hô của mọi người “Hôn đi! Hôn đi”, Huy trao Đan nụ hồn dịu dàng, đằm thắm…  Sau nghi thức, cả hai tiến về phía người thân và bạn bè…  Đan sà vào vòng tay đợi sẵn của ba, vẻ mặt nũng nịu như con mèo nhỏ.  _ Con gái càng lớn càng hư! – Ông Hà mắng yêu  Mọi người sững sờ, cô ấy là con gái của NW….  _ Không có mà. Con càng lớn càng ngoan. – Đan phản bác, không quên đặt trên má ba mình một nụ hôn.  _ Ngoan mà gần lễ đính hôn mới cho ba mình biết tin tức? – Ông Hà nghiêng nghiêng đầu nhìn Đan  _ Cái này con cũng vô tội nha.  _ Thôi nào, anh cứ như hỏi cung con bé ấy. – ** Hà nãy giờ mới mỉm cười lên tiếng.  Đan mỉm cười đắc ý, choàng tay qua cổ ** Hà…  _ ** càng ngày càng đẹp nha, ba con chăm sóc ** kĩ quá phải không?  _ Con bé này! – ** Hà bật cười trước câu nói của Đan. Tuy đã trở thành mẹ kế của Đan, nhưng bà vẫn thích Đan gọi bà là ** như những năm trước kia.  _ Không nói bậy nữa nào. – Ông Hà mỉm cười, âu yếm đưa tay ôm eo vợ  _ Ba! – Giọng Đan đầy vẻ chê trách - Ở đây còn Gin nhé. Thằng bé mới chỉ 4 tuổi thôi.  _ Không sao đâu chị Đan, Gin quen rồi! – Giọng nói non nớt nhưng đậm chất ông cụ non của Gin vang lên khiến những người đang đứng đó bật cười lớn.  _ Được rồi, ông cụ non, chị Đan hiểu cưng đã vất vả nhiều. – Đan véo nhẹ mũi Gin  Huy cùng Đan bước về phía ông bà Vương…  _ Ba! – Huy lên tiếng, hai người đàn ông ôm lấy nhau sau nhiều năm xa cách. Ánh mắt ông Vương nhìn Đan trìu mến, đầy tin cậy, cùng vẻ yên tâm khi cuối cùng con trai cũng có thể tìm được bến đỗ của hạnh phúc. Suốt những năm Huy đi, tuy ông luôn làm vẻ không quan tâm mọi chuyện, nhưng tận sâu trong thâm tâm ông vẫn luôn quan sát. Và ông biết đây là quả ngọt cho một khoảng thời gian kiên trì và đầy cay đắng của con trai và cô bé này. – Chúc mừng con! – Một câu nói đủ để bộc lộ cả tấm lòng  _ Cảm ơn ba! – Đàn ông luôn kiệm lời là thế  Huy quay sang ôm lấy bà Lan Anh, lúc này nước mắt đã tuôn rơi ướt cả khuôn mặt xinh đẹp…  _ Con hư, bao năm qua không một tin tức gì, đến giờ mới cho mẹ được gặp con. – Bà đánh vào lưng Huy, bao năm qua, nỗi nhớ cũng dày vò bà đến khổ sở.  _ Con xin lỗi! – Giây phút trùng phùng ấy, Huy chỉ có thể thôt lên bấy nhiêu  Gạt nước mắt, bà nắm lấy tay Đan đặt vào tay Huy…  _ Cảm ơn con. – Bà tha thiết nhìn Đan – Cảm ơn con đã mang thằng bé về với ta. Nếu không có con, có lẽ đã không có được ngày hôm nay. Định mệnh đã cho hai con đến với nhau, vì thế hãy trân trọng điều đó.  _ Con biết, cảm ơn bác. – Đan gật đầu  _ Bác? Gọi là mẹ nào. – Bà Lan Anh bật cười  _ Mẹ. – Đan đỏ mặt  Bước đến trước mặt Trax, Đan ngập ngừng. Nếu nói Đan không hề biết gì về tình cảm Trax dành cho mình thì là nói dối, nhưng cô không thể đáp lại tình cảm của anh, nên đành giả vờ ngu ngơ. Nhìn vào đôi mắt thoáng vẻ đau khổ của Trax, Đan thực sự không đành lòng. Nhưng tình yêu thì chỉ có một, cô đã yêu Huy, người con trai ấy đã chiếm trọn trái tim cô ngay từ lần đầu gặp gỡ…  Trax dang rộng vòng tay…  _ Để anh ôm em một lần nữa được không?  Đan ôm anh, lòng thầm chúc anh sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình.  _ Hạnh phúc em nhé! – Trax thì thầm. Phải hạnh phúc, chỉ có như thế, anh mới có thể quên được cô.