Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 59 : Ông tơ bà nguyệt

“ Để mãi bên nhau, yêu là điều kiện cần, còn những yếu tố còn lại chính là điều kiện đủ”  Đan bước vào phòng giám đốc. Chẳng có ai cả… lạ thật…Ban nãy có người trả lời khi cô gõ cửa mà.  _ Huy! – Đan khẽ gọi  Một vòng tay ôm chặt Đan từ phía sau…  Một mùi hương nước hoa quen thuộc…  Một mái đầu cọ nhẹ vào má Đan…  Cô ngạc nhiên nhưng chỉ mỉm cười…  _ Anh nhớ em! – Huy thì thầm trên bờ vai Đan, tham lam đặt lên bờ vai cô những nụ hôn thật dài.  _ Mới xa nhau 5 tiếng thôi. – Đan bẻ gãy lời Huy. Đan thích thú khi phát hiện tần suất trẻ con của Huy xuất hiện ngày một nhiều. Đôi khi thì như một ông cụ khó tính, đôi khi lại như đứa trẻ cứng đầu. Rốt cuộc anh là dạng người gì?  _ Mặc kệ! Anh không biết.  Đan bật cười trước giọng điệu trẻ con ấy…  _ Thế cần gặp em có chuyện gì?  _ Vì anh nhớ em! – Huy trả lời gọn bâng, xem như đó là một lí do “cực kì chính đáng”.  _ Đừng đùa nữa.  _ Thật mà, anh nhớ em. – Huy vùi mặt vào mái tóc thoảng mùi hương dịu nhẹ đang xõa tung của Đan.  _ Được rồi, em cũng nhớ anh. Thế được chưa?  _ Không được miễn cưỡng như thế. – Huy siết chặt thêm vòng tay mình như để trừng phạt Đan.  _ Haizz, em phát chán với anh mất thôi. – Đan than thở  _ Không được chán anh. Anh là người mà em muốn chán là chán được chắc. Anh sẽ bám em cả đời đấy. – Huy cù nhẹ vào hông Đan khiến cô bật cười nắc nẻ.  _ Thưa ngài, khái niệm cả đời là rất dài đấy.  _ Anh lại cảm thấy thật ngắn ngủi. Anh muốn được bên em lâu hơn thế cơ!  _ Anh thật trẻ con. – Đan bật cười  _ Ông ngoại anh muốn gặp em. – Huy bất ngờ đi vào chủ đề chính  _ Ơ? Sao lại thế. Hình như ông cũng biết em rồi mà. – Đan bối rối. Cô chưa hề chuẩn bị tinh thần cho việc gì cả. Luc này đây, Đan chỉ muốn dành trọn vẹn thời gian của mình để bên Huy, để sống cho những tháng ngày đau khổ đã qua. Cô không nghĩ sẽ phải đối mặt với “các bậc tiền bối” sớm như thế.  _ Nói chính xác là ông muốn em danh chính ngôn thuận trở thành một thành viên của gia đình anh. – “Ông muốn và anh càng muốn như thế”. Vế sau Huy chỉ nghĩ chứ không nói.  _ Đồng nghĩa với việc chúng ta phải công khai quan hệ? – Đan nhíu mày  _ Em còn muốn giấu tới bao giờ. – Huy dở khóc dở cười nhìn Đan.  Thật ra, quan hệ của cả hai trong khoảng thời gian gần đây rất tốt đẹp. Nhưng thực sự Huy không hiểu vì cớ gì mà Đan lại muốn giấu đi mối quan hệ ấy. Vì vậy, ngoài Tony thì ở công ty, trong mắt mọi người, Đan vẫn là nhân viên còn Huy vẫn là ông chủ.  _ Sao anh chẳng bao giờ theo kịp suy nghĩ của em nhỉ?  _ Em… Khoan, đợi em chút, điện thoại…  “_Alo! Ba ạ?  _....  _ Vâng. Con khỏe. Ba vẫn khỏe chứ ạ?  _ …..  _ Dạ. Con và anh ấy đã quay lại. Con biết ba lo lắng cho con, nhưng con hiểu mình đang làm gì mà.  _ ….  _ Dạ? – Đan sững ngươi – Đính…đính hôn gì ạ?” – Đan đưa ánh mắt hoang mang nhìn Huy nhưng anh cũng ngơ ngác không kém.  _ ….  _ Con chào ba!”  _ Như vậy là sao hả anh?  _ Ba em đã nói gì?  _ Ông ngoại anh muốn em và anh tổ chức lễ đính hôn trước và hình như ba mẹ anh cũng đồng ý rồi.  _ Không thể nào! – Huy trợn tròn mắt – Sao anh chẳng biết một tí gì hết?  _ Nhưng đó là sự thật! – Đan xịu mặt  Huy đưa tay, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Đan lên  _ Em buồn lắm à?  _....  _ Em không muốn sẽ kết hôn với anh?  Đan nhìn Huy rồi đỏ mặt lắc đầu…  _ Vậy thì lễ đính hôn cũng chỉ là hình thức mà thôi.  _ Nhưng…  _ Không nhưng gì nữa cả! – Huy ngắt lời – Em đừng lo, mọi chuyện cứ để anh. Vậy chiều nay mình đi gặp ông nha.