Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 39 : Đớn đau ngày gặp lại

“ Trước khi anh gặp em, cuộc đời anh tựa như một bầu trời không trăng. Nó tối đen, nhưng vẫn còn có những vì sao lấp lánh, cùng lẽ sống của đời anh… Thế rồi em như một vì sao băng lướt vào bầu trời anh. Mọi thứ đột nhiên bừng sáng, rực rỡ và đẹp đẽ quá đỗi. Khi em xa rồi, khi ánh sao băng đã trôi về phía cuối trời xa thẳm, mọi thứ lại chìm vào tối tăm. Không có gì thay đổi, nhưng đôi mắt của anh đã bị lòa vì ánh sáng của em mất rồi. Anh không còn có thể nhìn thấy các vì sao được nữa. Và lẽ sống của đời anh cũng chẳng còn trong anh.”  - Trích “ New moon” – Stephenie Meyer-  _ Dark, hôm nay chúng ta sẽ có buổi gặp mặt với nhân viên mới đấy!- Tony nhắc nhở  Dark tháo cặp kính để lên bàn, day day sóng mũi cho tỉnh táo  _ Vậy à?- Anh hờ hững- Vị trí, bộ phận nào? Đến từ đâu thế?  _ Cậu chưa xem hồ sơ à?- Tony sững sờ, chưa bao giờ anh ta làm việc như thế này cả  _ Chưa! Mà cũng sắp gặp rồi còn gì!  Tony sock tập 2…  _ Manager của phòng thiết kế! Đến từ Sunshine Việt Nam  _ Việt Nam?- Dark thoáng ngạc nhiên  _ Vâng! Chẳng phải tay vừa đâu! Nghe nói còn rất trẻ, mà đã được mệnh danh là “ Nữ hoàng ngành thiết kế” rồi!  _ Vậy à!  _ Tới giờ rồi!- Tony nhìn đồng hồ- Chúng ta ra thôi!  Dark gật đầu ra hiệu cho Tony ra trước rồi bước ra sau. Ở Sunshine có một qui tắc khá đặc biệt: khi có một manager của bộ phận nào đó nhận chức thì ngày đầu tiên đi làm sẽ được gặp mặt và chào hỏi với tất cả các manager khác và tổng giám đốc tại trụ sở đó…  Có tiếng giày cao gót vang lên  Mọi người nhìn nhau: một phụ nữ ngoài 30, mái tóc xoăn xõa dài, váy bó đen, áo choàng sang trọng, đi cao gót… Đó là phần lớn những suy đoán.  Tony chỉ cười tủm tỉm khi nghe những lời ấy…  Nhưng rồi tất cả như hóa đá khi nhà thiết kế tài ba ấy xuất hiện  Cô ấy không ngoài 30 mà còn rất trẻ, mái tóc không xoăn, cũng không xõa dài mà được buộc lên cao, không váy bó đen mà là chiếc jean cá tính, không áo choàng sang trọng mà jacket đơn giản, không giày búp bê cao gót mà là đôi bốt cao cổ gót nhọn.  Cô tự tin bước về phía mọi người. Cô ấy dừng bước cùng lúc tiếng giày cao gót tắt hẳn…  _ Thật không thể tin nổi!- Linda – manager của phòng kế hoạch lên tiếng phá tan bầu không khí  Tất cả đồng loạt vỗ tay…  _ Tôi là Ken, manager phòng dịch vụ!- Từng người lần lượt giới thiệu  _ Chào anh!- Đan nhẹ nhàng  _ Tôi là Katherin…  _ Tôi là Brittany….  Và… cuối cùng Đan dừng lại trước mặt Dark- tổng giám đốc Sunshine tại Thụy Sỹ….  Đã nhiều lần trong suốt năm năm qua, Đan tưởng tượng cảnh mình sẽ ra sao khi gặp lại Huy. Giận dữ, đau lòng, khóc lóc, oán trách… tất cả cô đều đã từng nghĩ đến. Nhưng những gì đang diễn ra lúc này đây lại làm chính bản thân Đan ngạc nhiên.  Lạnh lùng, ánh mắt cao ngạo, đôi môi cong cong khẽ nhếch lên, cô nhẹ nhàng chìa cánh tay mình ra…  _ Chào anh! Rất vui được gặp mặt!  Huy không đáp lại, ánh mắt xoáy chặt lấy Đan- cô gái luôn trở về trong những giấc mơ của anh suốt 5 năm qua, cô gái khiến anh ngạt thở khi nghĩ đến, cô gái đã chiếm trọn trái tim anh, không để lại gì, kể cả một ngăn nhỏ nhoi….  Thời gian như ngừng trôi…  Tony huých nhẹ tay vào người Dark khi thấy anh cứ ngây người mãi…  Như một cỗ máy đã lên dây cót…  Huy nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, quen thuộc ấy, siết chặt…  _ Lâu quá rồi phải không…?  _ Hãy gọi tôi là Shally!- Đan lạnh lùng cắt ngang câu nói tiếng mẹ đẻ dịu dàng ấy bằng lời nói tiếng Pháp sắc lạnh.  “ Đừng gọi tên em! Em xin anh! Em sẽ không chịu đựng nổi mất!”  _ Vâng, Shally!- Giọng Huy nghẹn lại  “ Anh có đau không? Em không có gì để biện minh cho hành động lúc này của mình! Gặp lại anh nơi đây cũng đã quá sức chịu đựng của em. Nhưng có vẻ lúc này đây em bình thản hơn anh, ít nhất là vẻ bề ngoài. Đừng ngạc nhiên anh ạ! Đó là cách em sống suốt những năm qua: giấu đi mất cảm xúc! Thật ích kỉ, nhưng em muốn anh cũng hiểu được nỗi đau ấy- nỗi đau chưa phút nào lìa xa em trong suốt những năm qua.”  Đan mỉm cười rạng rỡ chào tất cả mọi người một lần nữa, nhưng ánh mắt lại rưng rưng, long lanh trong suốt….  Nhưng rồi nụ cười ấy chợt tắt… cô vừa thấy gì?  Không thể nào, vòng tay tết cầu kì ấy vẫn còn trên tay Huy ư? Anh chưa hề bỏ nó…  “_ Đây là gì thế?- Huy hỏi khi thấy Đan đeo chiếc vòng khó hiểu vào tay mình  _ Tôi làm đấy! Nó sẽ giữ bạn bên cạnh tôi, chẳng bao giờ có thể chạy mất đâu!  _ Thật không? Nếu tôi muốn đi thì sao giữ được?- Huy trêu chọc  _ Bạn dám?- Đan dỗi  _ Thôi nào!- Huy ôm Đan vào lòng vỗ về- Làm sao như thế được. Bạn cũng biết là tôi không đủ sức làm việc đó mà!  _ Thật không?  _ Tất nhiên, công chúa ngốc ngếch của tôi!”  _ Tôi sẽ giúp bạn tham quan nơi này!- Tony thân mật nói  _ Cảm ơn anh!- Đan giật mình  Cô quay lưng bước đi  Huy cứ ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng ấy cho đến khi Đan khuất sau thang máy…  “ Anh không muốn em mang cao gót. Sẽ ngã mất!”  Tới lúc này, tất cả như chợt tỉnh… Họ vừa thấy gì? Một giấc mơ ư? Chưa bao giờ họ thấy anh chàng cao ngạo này điêu đứng và bất lực như thế…  Họ hiểu, tất cả chỉ mới bắt đầu.  Nhưng chẳng ai hiểu đó là sự bắt đầu hoàn toàn mới hay là sự bắt đầu từ một kết thúc…