Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 3 : Quá khứ của những nỗi đau (1)

“ Nỗi đau, phải chăng luôn song hành cùng hạnh phúc"  Thật ra trong ngôi nhà ấy không có gì đáng sợ như Huy nghĩ. Cách bài trí, nội thất trong đó đều tương xứng với vẻ bề ngoài lộng lẫy của nó. Một bộ sofa tông màu đen trắng nổi bật lên trên nền thảm trải sàn. Thực sự rất ấn tượng!  Nhẹ nhàng đặt Đan xuống ghế, Huy ngồi về phía đối diện  _ Vú cho con hai cốc nước nha vú!  Còn lại hai người trong phòng khách, Đan khẽ lên tiếng:  _ Cảm ơn!  _ Không có gì! Ngôi nhà…uhm, thật khó để diễn tả. Rất thu hút!  _ Là ước mơ và cũng là thiết kế đầu tiên của ba và mẹ tôi đấy!  _ Cả hai đều là kiến trúc sư?  Linh Đan gật đầu, đôi mắt bất ngờ trở nên xa xăm. Một ánh mắt buồn nhưng một cái buồn rất đẹp. Chính cái nhìn đó đã làm cho trái tim băng giá của Huy phải rung lên, thổn thức.  _ Chắc hai bác là những tên tuổi tiếng tăm trong giới kiến trúc?  _ Không! Chẳng ai biết gì về họ cả!  Huy nhíu mày, khó hỉu. Cô bé này luôn làm cho cậu phải suy nghĩ, chẳng bao giờ đoán được cả…  _ Bởi đây là thiết kế đầu tiên và cũng là cuối cùng của họ!- Đan trả lời câu hỏi trong ánh mắt Huy  _????  _ Mong ước thành công, mong ước danh lợi… cũng như bao người ba mẹ cũng mong như thế. Nhưng trên hết là một mái ấm gia đình, đặc biệt là khi có tôi, ước mơ ấy càng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Vậy mà cuộc đời thật không bao giờ hoàn hảo!- Cô bé mỉm cười buồn  _ Thế chuyện gì đã xảy ra?  Đan không trả lời mà chỉ ngồi nhìn Huy hồi lâu, chợt giật mình khi nhận ra hôm nay mình đã nói rất nhiều. Chưa bao giờ cô bé như thế này cả! muốn ngừng lại nhưng có cái gì đó thôi thúc khiến Đan tiếp tục….  _ Ba không thể tiếp tục khi bên cạnh ba không còn.. có mẹ?  _ “ Không còn có mẹ…”- Huy lặp lại như một cái máy- Vậy??????????  _ Hãy tin vào những gì bạn đang nghĩ! Mẹ tôi mất rồi!  _ Xin lỗi!- Cậu nhóc lúng túng khi hiểu mình đã đi xa quá giới hạn cho phép, và hơn cả là đã khơi dậy vết thương lòng của cô bạn nhỏ kia  _ Tại sao bạn phải xin lỗi chứ! Chỉ là sự thật thôi mà! Với lại cũng đã 17 năm rồi!- Cô bé lại cười nhưng nụ cười lại càng thêm thê lương  _ Lẽ nào…  _ Mẹ mất khi tôi chưa đầy một giờ tuổi. Họ chỉ cứu được tôi còn mẹ thì không…  Huy không biết nói gì hơn, đôi khi sự im lặng lại là sự an ủi tốt nhất. Phần vì cậu nhóc lúng túng khi thấy nơi khóe mi Đan lấp lánh nhưng giọt nước. Nhưng chỉ rưng rưng mà thôi, tuyệt nhiên không rơi xuống…  _ Xin lỗi! Đã để bạn nghe những gì không đâu!  _ Đừng nghĩ như thế!  _ Tất cả chỉ tại tôi mà thôi….  _ Vú phải nói thêm bao lần nữa con mới hiểu rằng đó không phải lỗi của con hả?- Tiếng vú Hà khiến Huy giật mình quay lại.  Đan chỉ lắc đầu mà không nói thêm điều gì…  Từ nãy giờ, bà đứng trong nhà bếp và nghe thấy tất cả. Bà ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Đan chịu nói về nhưng chuyện này, nói một cách say sưa. Có lẽ đây là cuộc nói chuyện dài nhất của cô bé suốt bao nhiêu năm qua. Hình như bà đã khóc  _ Đừng như vậy nữa! Vú xin con!  _ Con không sao mà! Vú tiễn khách giúp con, được chứ ạ!- Cô bé quay sang Huy- Tôi về phòng trước. Cảm ơn vì tất cả!  _ Để tôi giúp….  _ Không sao, tôi có thể tự đi được  Đan bước về phòng bỏ lại sau lưng ánh mắt xót xa, cảm thông của Gia Huy….