bóng bay~ Tiệc Nguyên Đán năm nay có lớp trưởng như Nguỵ Hành Hành nên tổ chức nên vô cùng náo nhiệt. So sánh với bữa tiệc qua loa năm ngoái, phải nói là vui hơn rất nhiều. Đối với Du Dư, tiệc Nguyên Đán vừa qua không phải một hồi ức tốt đẹp gì, ngày đó ba nàng tìm đến trường học, muốn mang nàng đi, là Trì Đường kéo nàng ra khỏi phòng học mà trốn thoát. Khi ấy tuyết rơi, các nàng chạy một đường từ khu dạy học, chạy qua sân thể dục, núp ở một góc phía sau toà nhà kia. Lúc sau, Du Dư vẫn là lo lắng hãi hùng, trở lại phòng ngủ rồi vẫn còn lạnh cả người, thân thể cứng còng, mà những người còn lại trong phòng ngủ còn vì chuyện ba nàng xuất hiện mà bàn tán sau lưng nàng. Tất thảy đều như một cơn ác mộng. Có lẽ vì như thế mà với tiệc Nguyên Đán cũng không có chờ mong. Lúc Nguỵ Hành Hành vận động mọi người biểu diễn tiết mục, xin tiền quỹ với cô Kha, quấn lấy Trì Đường và Trương Mông rủ rê họ đàn ca hát múa, Du Dư chỉ ngồi thầm lặng làm bài, một tiếng cũng không nói ra, hoàn toàn không muốn tham gia. Tuy ngày thường nàng cũng yên lặng như thế, nhưng Trì Đường có thể nhìn ra, nàng có chút lo lắng không yên. "Trì Đường à, xin luôn đó! Cậu lên diễn một bài vừa đàn vừa hát đi mà!" Nguỵ Hành Hành ôm nàng lắc lắc. Trì Đường trốn mãi không xong, đành đồng ý, "Được, muốn mình diễn, cậu diễn trước mình đi?" Nguỵ Hành Hành không chút do dự: "Được luôn, tên mình là Hành Hành, ra sao cũng hành sự được!" Cô mang chiếc amply từ nhà lên tận trường, còn xách kèm hai cái đèn hình cầu, rủ thêm đám Da Đen mượn thêm cái đài nho nhỏ, bày ra ngay trước phòng học, dựng thêm một cái sân khấu nho nhỏ. Bố trí xong gợi mở hẳn, những người còn lại cũng lên tinh thần, mua thêm bong bóng thổi lên trang trí trong phòng học. Trì Đường cũng bị chộp tới hỗ trợ thổi bóng, bong bóng tròn, bong bóng dài, còn có cả bong bóng hình trái tim. Mấy cái phân cho nàng đều là bong bóng trái tim màu hồng nhạt cả. Nàng thổi một cái, đau hết cả hàm, mau chóng buộc bóng lên dây. Bàn trong phòng đẩy tới đẩy lui rất lộn xộn, cuối cùng đều đẩy hết dựa vào tường. Trì Đường ngồi trên bàn của mình mà thổi bóng, thấy Du Dư ngồi phía dưới, vùi đầu làm đề thi, bút rất lâu rất lâu không nhúc nhích, không biết đang nghĩ điều gì. "Bẹp ——" Nàng cầm bong bóng trái tim màu hồng nhạt đặt lên đầu Du Dư, phát ra một tiếng vang nho nhỏ. Bị bong bóng ịn vào đầu, Du Dư phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn lên. Bên ngoài trời đã tối, nhưng đêm này tuyết không rơi, chỉ lạnh chút thôi. Trì Đường ngồi trên bàn, sau lưng là cửa, giống như đang ngồi che chắn trước cho nàng vậy. Trì Đường quơ quơ trái bong bóng trong tay, "Đưa tay đây." Du Dư buông bút, đưa tay qua. Trì Đường vớt ngay lấy tay nàng, cột chiếc bong bóng kia vào cổ tay nàng, còn cột thêm một cái nơ. "Tiệc Nguyên Đán sắp bắt đầu rồi, đừng làm nữa, mau lại thổi bong bóng, hông cho lười biếng đâu." Đám Da Đen mang bong bóng lên trên sân khấu trang trí, phần dư lại cùng treo lên mấy chiếc quạt chung với những dải lụa đầy màu sắc, rồi mở quạt lên cho chúng bay bay. Có không khí thật, nhưng ngày đông mở quạt lạnh cũng là thật, làm nhiều người khó chịu, rất nhanh đã bị cô Kha tắt đi. "Rồi rồi, chuẩn bị xong hết rồi nè!" "Tắt đèn đi mấy ba!" "Chờ đã, cái đèn cầu đâu? Mở cái đèn cầu lên coi!" Nguỵ Hành Hành làm MC, đứng trên sân khấu mồm năm miệng mười tuyên bố bắt đầu. Cô cầm một chiếc bong bóng hình cầu thay microphone, nói: "Đầu tiên mình xin trình bày một bài coi như khởi động, mọi người vỗ tay ủng hộ mình cái đi nghe!" Cô là người đầu tiên lên sân khấu, thoải mái hát ca, sau đó nhanh chóng chuyền gậy tiếp sức cho người tiếp theo, "Rồi! Mình biểu diễn xong rồi. Tiếp theo xin mời bạn Trì Đường lên sân khấu, biểu diễn đàn hát với ukulele, mọi người vỗ tay ủng hộ nhiệt liệt nghennnnn!" Vì đèn đã tắt, ánh sáng trong phòng không quá rõ ràng, ai cũng thả lỏng, đủ thứ tiếng quỷ khóc sói tru vang lên, có người còn cầm đèn pin lắc loạn. Lúc lên đài giữa thời khắc loạn hết cả lên thế này, Trì Đường có chút hối hận đã nói câu đồng ý. Nhưng nói cũng đã nói rồi, giờ có muốn đổi ý cũng không ai cho, Nguỵ Hành Hành gọi nàng lên sân khấu xong, đã yên vị trên ghế luôn rồi. Phòng học dần yên tĩnh lại, có người hỏi: "Trì Đường hát bài gì thế?" Trì Đường quạt thử ukulele, cũng không trả lời, lập tức đánh đàn. Nhạc vừa vang lên, đã có người ở dưới gâu gâu la hét, "Là bài Bong bóng tỏ tình!!!" Trì Đường mở miệng hát: "Trong quán cà phê bên bờ sông Seine..." ...... "Người thương ơi, từ ngày yêu người, những gì ngọt ngào đến thật sự dễ dàng..." ...... Bên dưới còn có người nhỏ giọng hát theo. Thanh âm của Trì Đường rất thanh thiệt, hát lên mang đầy phong cách cá nhân, dịu dàng tươi mát lại động lòng người. "Chời, hát hay dã man, mình thấy nghe những người cover khác hát đều dở hơn luôn quá!" "Suỵt —— nhỏ giọng bớt nói coi, nghe không rõ này!" Nguỵ Hành Hành dựa vào cạnh bàn, cùng những người khác quay quay bong bóng trong tay, Trì Đường hát xong một bài đã nhiệt tình hét: "Hay quá Trì Đường ơi!" "Thêm một bài đi!" Trì Đường kiên định về chỗ, không nghe cô trình bày. Không có biện pháp, Nguỵ Hành Hành chỉ có thể đi lên giữ bầu không khí sinh động, mở nhạc đệm, mời đến Trương Mong. Trương Mông hát không hay như Trì Đường, nhưng làm học sinh cấp ba bình thường, hát cũng không tệ. Trì Đường vừa ngồi xuống chỗ mình, Hạ Viên Viên đã thò mặt sang, ôm một cái bong bóng: "Tui thành fan rồi! Xin ký tên nè!!!" Trì Đường: "......" Hạ Viên Viên thật thật giả giả đưa cho nàng một cây bút ký tên màu đen, bắt đầu mơ, "Chờ Trì Đường sau này làm ca sĩ nổi tiếng rùi, chữ ký này sẽ quý cực, mình đúng là người đầu tư thiên tài!" Trì Đường muốn xụ mặt, nhưng nghe xong vẫn quá buồn cười, nhận lấy bút thực sự ký cho cô một chữ ký vô cùng qua loa có lệ. Hạ Viên Viên cười haha ôm bong bóng đưa cho Lộ Chi nhìn, Trì Đường chỉ kịp chớp mắt nhìn thấy Du Dư ngồi trước mình, ôm trong lòng quả bong bóng mình đưa cho khi trước, cũng đang nhìn các nàng cười. "Cậu cũng muốn chữ ký à?" Trì Đường cố ý nói, nâng bút ký lên trái bong bóng của Du Dư. —— Trì, Đường "Xong." Nàng nói, thanh âm mang theo nụ cười. Đèn cầu loé lên trong phòng học tối tăm, Trương Mông trên sân khấu hát: "...!Mình nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên xa xăm, lại nghe không được thanh âm của cậu, nghiêm túc gọi tên mình..." "...!Lúc yêu cậu còn chưa hiểu tình yêu là gì..." Có ba người chung phòng ngủ các nàng đi đầu, rất nhiều người khác cũng lục tục lên sân khấu. Những người ban đầu còn giữ hình tượng ngại ngùng không lên sân khấu, lúc thấy người khác cũng không ai cần hình tượng gì, cũng vứt hết đồ đạc lên sân khấu chọc giỡn hát ca, còn có người biểu diễn slam dunk. Đương nhiên nhiều nhất vẫn là lên hát. Rất nhiều bạn nam la hét cũng lên hát, lén lút thổ lộ tình cảm qua lời ca. Lúc cô Kha tạm rời đi, còn có hai cặp đôi trong lớp lên sân hát đôi. Lúc kết thúc, cô Kha ôm chén trà: "Các em hát những bài này, toàn là tình yêu đôi lứa, không có bài nào nghe nhiệt huyết hướng về phía trước ha." Nguỵ Hành Hành ỷ được cô Kha thương, lớn tiếng liền: "Vậy hay là cô hát cho tụi con một bài nhiệt huyết hướng về phía trước nha cô?" Cô Kha cũng không ngại ngùng, "Được, vậy cô sẽ đọc diễn cảm bài Tỳ Bà Hành." Cô dạy toán đọc diễn cảm bài ngữ văn kinh điển, ca này quá đặc sắc, học sinh có chút chịu không nổi. May là lúc các học sinh đang ngụp lặn trong bể tình cảm mênh mông diễn cảm thì giữa đường cô quên bài, cô đành phải vờ như vô cùng đứng đắn, ho một tiếng rồi ngừng lại, nói đỡ: "Bài dài quá, cô chỉ đọc diễn cảm chừng đó thôi...!Các em nhìn xem, không một ai yêu học hành, không một ai có tiết mục liên quan học tập như vậy..." Mới nói xong, liền nghe tiếng đàn vang lên, Trì Đường ngồi tại chỗ mình, một lần nữa lại cầm đàn lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng bắt chéo chân, vừa đàn vừa hát. Hát chính là Tỳ Bà Hành, đúng là nguyên văn những gì cô Kha mới đọc. Tỳ Bà Hành hát lên, càng lưu loát hơn, hơn nữa Trì Đường hát một đoạn rồi lại thêm một đoạn, tiết tấu rất trôi chảy, nửa đường còn thêm chút kỹ thuật, diễn rất đạt cái uyển chuyển phong lưu của bài. "Dây to nhường đổ mưa rào, nỉ non dây nhỏ như trò chuyện riêng. Tiếng cao thấp lần chen liền gảy, mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu." Cả phòng chợt vô cùng sinh động, tiếng vỗ tay huýt sáo vang lên muốn banh cả phòng học, cô Kha vỗ tay: "Yên chút nào các em yên chút nào!" Không ai nghe. Mọi người còn đang vỗ tay đập bàn rầm rầm, cô Kha nói chút, xong cũng cười, vừa cười vừa lắc đầu. Chờ đến câu cuối cùng "Giang Châu Tư Mã đượm mùi áo xanh" hát xong, chỉ còn lại tiếng đàn lượn lờ dư âm. Lại là một tràng pháo tay khác, lúc này chính cô Kha cũng vỗ tay đi đầu. Sao nàng có thể không nhìn ra con bé cố ý dùng bài này để dỗi lại câu nói của nàng đâu, nhưng học sinh trẻ tuổi, dùng phương pháp này thể hiện sự bất mãn, vẫn là rất đáng yêu. Thiếu niên khí phách, kiệt ngạo khó thuần, không gì khác chính là như thế. Nhưng mà —— Cô Kha vỗ tay xong, buồn bã nói: "Trì Đường à, em học văn có tâm như vậy, giờ toán của cô em lại không nghe. Có phải em thích cô dạy văn hơn không...!Nếu em có ý kiến gì với cô dạy toán thì phải nói ra, để cô xem có thể sửa hay không chứ." Trì Đường: "...!Không ạ." Nàng không có ý kiến gì với cô dạy toán, chỉ có ý kiến với môn Toán. Toán quá khó, có thể sửa không? Tiệc Nguyên Đán kết thúc, mọi người dọn dẹp, trả đồ về nơi cũ, còn những dải lụa dài rực rỡ cùng bong bóng giờ vô dụng, cất lại để lần sau dùng. Còn những quả đã thổi rồi, mọi người muốn mang về, không ai muốn thì cột hết vào nhau đặt trên bục giảng. Du Dư ôm chiếc bong bóng Trì Đường ký lên về phòng ngủ, cột vào cạnh giường, lúc nằm xuống ngủ có thể thấy bong bóng bay trên đỉnh đầu, hai chữ Trì Đường lắc lắc trước mắt. Bọn Trương Mông nhìn thấy, cười chọc nàng, Du Dư cũng không thèm để ý, vẫn mãi giữ bong bóng đến tận lúc xẹp mất rồi, không thể bay nổi nữa mới cất đi. Lời tác giả: Gái thẳng vẫn sẽ là gái thẳng...!(tui nói tui) Lời editor: 行 = Hành = được, OK. Do đang dịch tiếng Việt nên mình có đổi câu đó lại một chút. Lâu lắm rồi các bạn ha :)) Mình đang bận học quá nên chưa có giờ ổn định để edit. Nay trực xong lại được add vào 1 group chat bàn chuyện BHTT nên lên cơn ngồi edit...!chứ tuần sau mình không hứa được đâu vì một ngày mổ 3 ca. Nhưng mình hứa không bỏ truyện ạaaaaaaa.