Nhan Hiểu Thần xì một tiếng cười rộ lên, liếc mắt nhìn hắn, trêu chọc hỏi: “Chẳng lẽ nửa đêm anh biến thành người sói?”Thẩm Hầu thở phào nhẹ nhỏm, cũng bắt đầu cười, không khí buồn chán giữa hai người vơi đi vài phần. Thẩm Hầu khôi phục lại phong cách như cũ, bá đạo cợt nhả nói: “Tiểu Tiểu, cứ quyết định vậy đi! Anh rất ghét phiền toái, nên tiền thuê nhà nửa năm trả một lần, giờ tiền thuê còn đến 8 tháng, mặc kệ em có ở hay không, anh cũng đã thanh toán tiền nhà rồi, em chuyển vào đây thì ở căn phòng nhỏ kia, một tháng đưa cho anh 1000 đồng, nếu mỗi ngày làm cơm cho anh ăn, tiền thuê sẽ giảm xuống.”Nhan Hiểu Thần đã quen với phong cách của hắn, cô đi một vòng căn phòng, hài lòng gật đầu, cười nói: “Được rồi, cứ quyết định vậy đi.”Thẩm Hầu như trút được gánh nặng, nhịn không được đến ôm Nhan Hiểu Thần vào lòng. Kỳ thật trước kia hắn có nghĩ đến chuyện sau khi tốt nghiệp, hai người sẽ thuê phòng ở chung, khi đó mọi chuyện sẽ rất hợp lý, khẳng định nói một tiếng với Nhan Hiểu Thần là được. Nhưng mọi chuyện xảy ra làm cho hôm nay hắn khó mở miệng, sợ Nhan Hiểu Thần đi tìm chủ nhà tra hỏi tiền thuê, rồi sợ cô ngại vì biết hắn giúp cô chuyện tiền bạc, nhưng Nhan Hiểu Thần lại không hỏi gì cả, cô đem lòng tự ti kêu ngạo của mình dằn xuống, giúp hắn có cơ hội bù đắp lại lỗi lầm, làm cho hắn không đến mức phải áy náy hành hạ mỗi đêm mà ngủ không được ngon giấc.Nhan Hiểu Thần cũng nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Hầu, cô muốn buông ra, nhưng Thẩm Hầu lại không nhịn được càng lúc càng dùng sức, siết chặt cô vào trong ngực mình. Hắn ước muốn có thể dùng lồng ngực của mình làm nơi nương tựa, che chắn cho cô trước mọi phong ba bão táp, rất nhiều lời xin lỗi muốn nói đều không nói ra được bởi vì quá vô dụng; rất nhiều câu hứa hẹn muốn thốt ra nhưng đều không thành câu bởi vì quá giả dối. Qua từng đêm tối, nếm trải từng cái khó chịu, dằn vặt, áy náy đến mức không thể ngủ được, hắn đã lần này đến lần khác thề với chính mình, hắn nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt, sẽ vì cô mà sẵn sàng che nắng che mưa, khiến cho cô mãi mãi hạnh phúc..