Nhan Hiểu Thần trở lại ký túc xá, trong phòng không có ai. Cô chậm rãi ngồi lên ghế, sững sờ nhìn đống sách của mình trên bàn. Trên giá sách bày biện ngay ngắn gọn gàng tài liệu và tập ghi chép, đều là những thứ Nhan Hiểu Thần cho rằng có giá trị cần giữ lại, tài liệu hay sách nào không có giá trị cô sẽ nhường lại cho mấy nhóm sinh viên khóa dưới.Những thứ này đã chứng kiến bốn năm đại học khổ cực của cô, có lẽ trên đời này chỉ có chúng mới hiểu được cô đã phải kiên trì cố gắng đến cỡ nào. Đối với cô mà nói, mất đi công việc có lương cao, hay mất đi cuộc sống tươi sáng sắp có kia không phải là đau khổ nhất, mà đau khổ tuyệt vọng nhất chính là mất đi bốn năm chịu đựng phấn đấu để có được học vị.Đó không chỉ là một cái học vị, mà chính là để trả lại công sức của ba! Tuy Nhan Hiểu Thần không biết trên thế giới này có tồn tại cái gọi là hồn ma hay không, học vị của cô có hay không có cũng không biết là có thể an ủi được vong hồn của ba cô vài phần hay không, nhưng đây là điều cô nhất định phải làm, đó là sự chịu cực chịu khổ kiên trì đạt mục tiêu trong bốn năm ròng rã. Nhưng mà, hiện tại đã mất hết rồi.Khoảng giữa trưa vào giờ cơm, Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy quay về phòng, nhìn thấy Nhan Hiểu Thần, giật mình hỏi: “Sao cậu không đi làm?”Nhan Hiểu Thần miễn cưỡng cười nói: “Có chút việc nên trở về.”Lưu Hân Huy vui vẻ nói: “Tốt quá, phòng kế bên chiều nay đi ca hát, chúng ta cùng đi nhé!”Nhan Hiểu Thần không nghĩ sẽ đối mặt với nhóm bạn của cô, nên nói cho có lệ, “Bây giờ mình đi ăn cơm, buổi chiều còn có việc khác, các cậu đi đi!” Cô cầm lấy túi xách vội vàng rời khỏi ký túc xá, nhưng tâm trạng giống như bị tảng đá đè lên vậy, ép xuống lục phủ ngũ tạng đến hoảng loạn, căn bản không có thời gian đi thưởng thức món ăn.Nhan Hiểu Thần đi lang thang không mục tiêu trong sân trường, vô tình đi đến bên bờ hồ, cô ngồi trên băng ghế gần đó, ngẩn ngơ nhìn cảnh vật xung quanh.Một lúc sau, cô cầm ví tiền ra, là cái ví sọc ca rô màu nâu mà Thẩm Hầu đã tặng làm quà năm mới, từ khi có nó, cô đã đem tiền cùng vài thứ linh tinh bỏ vào đó.Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm ví tiền một lúc lâu, sau đó cô mở ví ra, tại một ngăn nhỏ có nhét hai tấm ảnh chụp, một tấm là hình của cô lúc 15 tuổi, đã thi đậu điểm cao vào trường trung học của thị xã, cả nhà ba người cười vui vẻ chụp ở bên ngoài cổng trường trung học, trên ảnh chụp ba gương mặt của ba người đều thể hiện tâm trạng vui vẻ đầy hy vọng; còn một tấm là hình chân dung trắng đen của ba cô, lúc ba cô được chôn cất đã lấy nó làm ảnh thờ.Nhan Hiểu Thần nhìn mấy tấm ảnh, khối đá đang đè nén trong lòng liền biến thành máy khoan điện, từng nhát từng nhát khoan sâu vào người cô, làm cho toàn thân đau nhức từng hồi.Di động đột nhiên vang lên vài tiếng, âm thanh dễ nghe khiến Nhan Hiểu Thần như từ trong mộng bừng tỉnh, lập tức đem mấy tấm ảnh nhét lại vào ví, lấy điện thoại ra.Màn hình di động nhắc nhở có tin nhắn từ blog của một chú khỉ, từ lúc Nhan Hiểu Thần tặng cho Thẩm Hầu bức tượng gỗ Tôn Ngộ Không làm quà năm mới, hắn không còn từ chối cái tên “Hầu ca” nữa, chủ động đổi hình nền của Blog là một chú khỉ, tên blog của Nhan Hiểu Thần cũng bị hắn đổi thành tên thân mật là Tiểu Tiểu.“Ăn cơm chưa? Trưa nay ăn cái gì?”Nhan Hiểu Thần không biết nên trả lời Thẩm Hầu thế nào. Thẩm Hầu biết cô bận rộn công việc, trong giờ làm sẽ không bao giờ nhắn tin hay đăng blog quấy rầy cô, nhưng thời gian nghỉ giữa trưa, hắn sẽ gửi tin nhắn, đăng blog hoặc gọi điện thoại, chỉ là mỗi người sẽ miêu tả bữa ăn trưa ăn gì, ăn như thế nào, sau đó sẽ thì thầm tâm sự vài câu..