Buổi tối, Nhan Hiểu Thần xắn tóc lên cao, mặc tạp dề, mang bao tay cao su, đang vệ sinh bồn cầu thì chuông cửa vang lên.Thẩm Hầu về sao? Cô vội vội vàng vàng chạy ra cửa, từ trong lỗ kính nhỏ trên cửa nhìn ra, phía ngoài là mẹ của Thẩm Hầu.Nhan Hiểu Thần kinh ngạc ngây ngốc đứng im, không biết nên làm thế nào. Bà Thẩm lại ấn chuông cửa một lần nữa, Nhan Hiểu Thần mới vội vàng cởi bao tay, rũ tóc xuống, muốn mình nhìn đẹp mắt một chút. Cô hít một hơi thật sâu, mở cửa, “Hầu tổng.”Mẹ của Thẩm Hầu nhìn cô chằm chằm, sắc mặt hết sức khó coi.Thẩm Hầu thuê căn hộ 4 năm, ba mẹ của hắn chưa từng đặt chân tới, nhưng không thể nào không biết, nếu không tối nay bà ấy làm sao tìm được nơi này. Nhan Hiểu Thần nhìn giống như một đứa trẻ đã gây ra lỗi lầm, chột dạ cúi đầu.Bà Thẩm không nói một lời, nhanh chóng đi vào phòng ngủ của Thẩm Hầu, rồi đi vào phòng ngủ của Nhan Hiểu Thần, nhìn qua một vòng, xác định hai người nhìn bề ngoài vẫn đang là “Ở riêng”, còn chưa chính thức “Ở chung”. Bà ta giống như nhẹ bớt tâm trạng đi một chút, ngồi trên ghế sô pha, nói với Nhan Hiểu Thần: “Cô cũng ngồi đi!” Nhan Hiểu Thần thấp thỏm bất an ngồi lên một góc sô pha.“Giúp Thẩm Hầu thi hộ môn kinh tế vĩ mô chính là cô sao? “ Bà Thẩm đang dùng câu nghi vấn, nhưng biểu hiện giống như câu khẳng định.“Dạ đúng.”“Tôi đã xem qua thành tích của cô, không có môn thi nào thấp hơn 9/10, là Thẩm Hầu nhà tôi đã hại cô, rất xin lỗi!” mẹ của Thẩm Hầu đứng lên, hướng Nhan Hiểu Thần cúi thấp người chào.Nhan Hiểu Thần bị dọa sợ, lập tức đứng lên, tay chân luống cuống đỡ bà Thẩm dậy, “Không sao ạ, mọi việc đã qua rồi, không có sao hết, thật sự không ngại.”Bà Thẩm đau xót nói: “Nhưng tôi để ý!”Nhan Hiểu Thần không biết nên nói cái gì, chân tay luống cuống nhìn bà Thẩm.Mẹ của Thẩm Hầu cảm xúc dịu lại một chút, ngồi xuống ghế, ra ý bảo Nhan Hiểu Thần cũng ngồi. Bà ta nói: “Cô và Thẩm Hầu khi nào thì…ở chung với nhau?”“Năm thứ tư đại học vừa khai giảng thì xác định chuyện tình cảm nam nữ, nhưng lúc đó vẫn còn ở riêng, đến học kỳ hai năm thứ tư mới ở chung với nhau.”Bà Thẩm suy tính một chút, nhận thấy thời gian bọn họ thật sự ở chung với nhau không lâu lắm, khó trách lúc hỏi Thẩm Hầu có bạn gái hay chưa thì hắn luôn trả lời là chưa có. Bà ta ngẫm nghĩ nói: “Nếu hai người đã ở riêng một lần, thì bây giờ cũng có thể ở riêng một lần nữa.”“Sao ạ?” Nhan Hiểu Thần không hiểu lời nói của bà Thẩm.“Tôi không đồng ý cô và Thẩm Hầu quen nhau, hai người phải chia tay!”Nhan Hiểu Thần choáng váng trong chốc lát mới thật sự hiểu rõ lời nói của bà Thẩm, trong lòng cô như có một cơn bão vừa càn quét qua, lộn xộn lung tung lên hết rồi, nhưng vẻ ngoài vẫn hết sức bình tĩnh, cô không kiêu ngạo cũng không có ý nịnh nọt, nói: “Bác là mẹ của Thẩm Hầu, cháu rất kính trọng bác, nhưng cháu sẽ không chia tay với Thẩm Hầu.”“Nếu cô chia tay với Thẩm Hầu, tôi sẽ sắp xếp cho cô một công việc lương cao làm cô hài lòng, sẽ tặng cô một căn hộ đôi tại Thượng Hải để bù đắp lại, có thể nói, sự chia tay của cô so với bốn mươi năm phấn đấu của người khác, tốt hơn rất nhiều. Nhưng nếu cô và Thẩm Hầu vẫn muốn ở bên nhau thì tình trạng xấu hơn cũng sẽ có, tôi sẽ khiến cho công ty dùng một lý do hoàn toàn hợp lý mà đuổi việc cô. Cô thử nghĩ đi, một kẻ phẩm hạnh chẳng ra gì, bị trường đuổi học, lại bị công ty loại bỏ, còn chỗ nào muốn nhận cô làm việc nữa?”Nhan Hiểu Thần không tin nhìn bà Thẩm, “Bác vì cái gì mà muốn làm như vậy? Cháu đã làm gì sai mà khiến bác chán ghét?”.