Nửa Thời Gian Ấm Áp
Chương 105
“Không sao, chị ghé qua không phải để gặp nó.”Lưu tổng châm nước nói: “Em thấy Thẩm Hầu nó ương bướng quá, chị đi nói anh cả một tiếng, đừng có làm cho cháu nó nổi giận nữa.”Bà Thẩm uống một ngụm trà, nói: “Lão Thẩm chỉ là đang quá nóng giận muốn trừng trị nghiêm khắc với Thẩm Hầu thôi, không nghĩ đến nó lại làm cho ông ấy nhìn với cặp mắt khác.
Mà cho dù có bực bội hơn nữa, nhìn thấy con trai cố gắng như vậy, bao nhiêu nóng giận cũng tiêu biến hết rồi, hiện tại là đang chưa bỏ được tự ái mà chủ động nói chuyện với nó đó thôi.”Lưu tổng dò hỏi: “Bán hàng cực lắm, nếu không thì cho làm thêm một tháng, chờ qua tết âm lịch, chuyển nó đến phòng khác đi!”Bà Thẩm nói: “Xem xét ý tứ của lão Thẩm, chị nghĩ ông ấy cũng đã biết chính bản thân Thẩm Hầu cần cái gì.
Bán hàng đúng là có khổ thật, nhưng bán hàng trực tiếp cũng có nghĩa là giao tiếp trực tiếp với thị trường, nếu Thẩm Hầu làm giỏi, tương lai quản lý công ty, sẽ không ai dám coi thường nó, nếu đây là nguyên nhân khiến cho ba của nó muốn nó làm thì chị không phản đối.” Bà Thẩm nhìn Lưu tổng, cười đứng dậy, “Chị lên lầu gặp Judy đây.”Lưu tổng cùng bà Thẩm đi lên lầu, vào đến văn phòng, bà ta cảm thấy không gian tươi mới, hoàn toàn khác với căn phòng trước đây, “Mới sửa phòng lại à?”Lưu tổng nói: “Không có.”Bà Thẩm quan sát qua một chút, nhận ra đúng là không phải đã sửa sang lại, mà là sắp xếp vật dụng so với trước kia có trật tự hơn.
Trước kia, quần áo mẫu không phải chất đống trên bàn thì cũng dồn cục trên ghế, bây giờ quần áo được phân loại gọn gàng để trong mấy cái thùng nhựa lớn; trước kia, hình ảnh tạp chí thời trang đều vứt bừa trên cửa sổ, bây giờ, chúng được đặt trên một cái giá sách nhỏ đơn giản, cửa sổ vốn đầy ắp sách báo tạp chí hiện tại đang được đặt mấy chậu hoa, nhìn căn phòng có sinh khí hẳn.Judy năm nay hơn 40 tuổi, nhưng vẫn là một người rất bừa bộn, nhà của cô ta nhìn giống như chỗ ở của bọn thổ phỉ, cô ta chưa biến văn phòng thành ra như vậy đã là may mắn lắm rồi.
Bà Thẩm đi vào phòng làm việc của Judy, chỉ chỉ ra bên ngoài, cười hỏi: “Là trợ lý mới làm à?”Judy nhún nhún vai, “Là một cô bé, rất thích tỉ mỉ mấy chuyện như vậy! Bất quá làm xong rồi, tìm kiếm cái gì cũng rất dễ dàng.”Bà Thẩm vẫn luôn tin tưởng chắc chắn vào câu nói, “Chi tiết biểu lộ thái độ, thái độ quyết định tất cả”, còn chưa nhìn thấy trợ lý của Judy, bà ta đã muốn có Nhan Hiểu Thần, “Cô bé này rất tốt.”Judy không biết nên vui hay nên buồn, vui vì có “tư tưởng lớn gặp nhau”, buồn vì nhân tài của của mình sắp bị lấy đi mất.
Bà Thẩm cũng vẫn giữ nguyên ý định, cười nhìn cô ta, Judy cầm điện thoại lên, buồn bực nói: “Olivia, vào đi!”Nhan Hiểu Thần theo Judy làm việc, để tiện việc đón tiếp khách hàng, nên cũng dùng tên tiếng Anh.Nhan Hiểu Thần bước nhanh đi vào phòng, nhìn thấy Lưu tổng chỉ dám ngồi ghế phụ thấp hơn, trên ghế chính giữa bàn là một phụ nữ trung niên trang điểm sắc sảo, cô nhìn thấy rất quen.
Nhan Hiểu Thần có chút giật mình, đã đoán được là ai, không dám biểu lộ gì cả, làm bộ như không có việc gì, chào hỏi, “Chào Lưu tổng!”Judy nói: “Vị này là Tổng giám đốc Hầu của công ty chúng ta, là sếp cấp cao của tôi và Lưu tổng.”Có chút cảm giác như con dâu lần đầu tiên gặp cha mẹ chồng, Nhan Hiểu Thần cực kỳ khẩn trương, hơi cúi đầu, cung kính nói, “Chào Hầu tổng!”Bà Thẩm thì lại cực kỳ ôn hòa, tự nhiên mà nói, “Judy ở trước mặt tôi khen cô rất nhiều, cô tên gì? Đến công ty làm được bao lâu rồi?”“Tôi tên Nhan Hiểu Thần, Nhan của nhan sắc, Hiểu trong bình minh, Thần của buổi sáng.
Đã đến công ty làm việc nửa năm.”.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
10 chương
67 chương
7 chương
67 chương
92 chương
96 chương
163 chương
62 chương