Nửa Là Đường Mật, Nửa Là Đau Thương

Chương 46 : Ai Là Một Nửa Kia Của

Giang Quân trong thời gian ngắn bị thái độ của DU làm cho mờ mịt, đều nói lòng phụ nữ như kim đáy biển, nhưng tâm tư người đàn ông trước mặt này quả thật chính là một cái kim thêu trong đại dương mênh mông. Anh ta đến phòng làm việc của cô, bộ dạng nghiêm túc cùng cô xác định xong phương châm công tác bước tiếp theo, nghiêm trang thảo luận mấy vấn đề, sau đó không đầu không đuôi nói ra một câu: "Em về sau có phải ngoại trừ công việc sẽ không cùng anh có bất cứ vướng mắt gì hay không?" "Cái gì?" Cô hỏi "Đừng giả ngu" "OK, em thật sự có suy nghĩ như vậy, như vậy đối với chúng ta đều tốt" Cô nhìn nhìn đồng hồ, cách thời gian hẹn cùng Viên Soái đi mua quần áo còn 2 giờ, cô ngồi ngay ngắn: "DU, giữa bạn và người yêu, em vĩnh viễn sẽ lựa chọn cái sau" "......" Anh ta nhất thời cạn lời Thấy anh ta không trả lời, Giang Quân tiếp tục nói: "Chữ Nhân (人) trong tiếng Hán là do hai nét tạo thành, chống đỡ lẫn nhau, dựa vào nhau mới thành người, một nét nào cao hoặc thấp, chữ sẽ sai lệch, không đẹp mắt nữa. Đời người cũng là như vậy, em từ nhỏ đã quen biết Viên Soái, nhiều năm như vậy bọn em luôn ở cùng nhau, em có thể xác định một nửa kia của em là Viên Soái, cũng chỉ có thể là anh ấy, bất kỳ người hoặc việc gì cản trở bọn em, em đều không thể dễ dàng tha thứ, thứ bọn họ phá hư không phải tình yêu của em, mà là cuộc đời của em, anh có thể hiểu hay không?" "Hy vọng là như vậy, nếu em cảm thấy em hạnh phúc, anh cũng không thể nói gì hơn. Nhưng anh hy vọng chúng ta nói về lý có thể tiếp tục làm bạn" Ánh mắt anh ta buồn bả, mất mát nói "Nếu anh có thể bảo đảm không xung đột với anh ấy, vậy chúng ta vẫn là bạn" Cô nói "Em cho rằng là anh chọc cậu ta trước?" Anh ta có chút không phục, nâng cao giọng "DU, nhiều như vậy năm rồi, em ít nhiều vẫn hiểu anh một chút. Anh sẽ không chủ động ra tay, nhưng anh tuyệt đối sẽ ép anh ấy ra tay trước, sau đó đúng lý hợp tình mà đánh trả" Cô bất đắc dĩ nói: "Anh ấy khiến anh bị thương, đối với việc này, em rất xin lỗi. Thật sự, nếu còn cứ như vậy, vậy em chỉ có thể rời khỏi MH, cho dù làm người phụ nữ nội trợ cũng tốt, em không hy vọng nhìn thấy người bạn mình coi trọng và người em yêu vì em mà xung đột" Anh ta đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô, nói như đinh đóng cột: "Được, anh tạm thời sẽ yên phân làm bạn của em, nhưng nếu để anh phát hiện cậu ta làm chuyện tổn thương em, vậy em cũng đừng trách anh. Anh thà rằng em vĩnh viễn không để ý tới anh, cũng sẽ không trơ mắt nhìn người khác ức hiếp em" Cô an tâm gật gật đầu: "Cứ yên tâm là được rồi, nếu anh ấy ức hiếp em, em là người đầu tiên giết anh ấy" Đến lúc đó có thể nhẫn tâm giết anh hay không, Giang Quân không biết, nhưng trước mắt có hai người cô phải giải quyết. Cô nhờ đồng nghiệp phụ trách liên hệ với ngân hang nhân dân giúp cô hẹn Lưu Đan gặp mặt "Hẹn ở đâu? Cần chuẩn bị quà tặng không?" "Văn phòng, chính thức thăm hỏi, thảo luận vấn đề" Cô mang theo túi da đi ra cửa "Cô ta không có lý do từ chối, càng sớm càng tốt" Xe vừa đến dưới tòa nhà văn phòng của Viên Soái, anh gấp gáp ra đón. "Cuối cùng cũng đến rồi, anh bị làm phiền muốn chết rồi" Anh chỉ chỉ Nhâm Quân như chó nhà có tang bên cạnh. Đợi bọn họ đều lên xe rồi, Giang Quân mở miệng hỏi: "Nghĩ ra biện pháp chưa?" Viên Soái lắc đầu, Nhâm Quân ủ rũ nhìn ngoài cửa sổ. "Đều giống như nhau, trước tiên tìm ra ảnh chụp" Cô nói "Đi đâu tìm đây, nhiều chỗ có thể giấu như vậy" Nhâm Quân ngượng ngùng mở miệng. "Chắc chắn ở nhà cô ta" Viên Soái nói "Anh biết à?" Cô căm giận liếc mắt nhìn anh, âm thầm mắng, đều là hoa đào thối của anh. Viên Soái sờ sờ tay phải của mình, không nói nữa "Cô ta có thể để ở trong tủ bảo hiểm ngân hàng hay không? Hay là nhà bạn bè?" Nhâm Quân hỏi Giang Quân ngẫm lại nói: "Sẽ không đâu, cô ta không dám, người yêu quyền thế như cô ta làm sao sẽ tin tưởng độ an toàn của tủ bảo hiểm gì đó, phỏng chừng cô ta cho rằng chỉ cần anh muốn mở, tủ bảo hiểm của ngân hàng cũng chỉ như món đồ chơi, hơn nữa loại ảnh chụp này lỡ như bị người ngoài phát hiện, công khai hoặc trái lại là đánh trả lại trước thì làm sao bây giờ?" "Vậy thì dễ xử rồi, thời gian trước anh giúp ông già cô làm bảo lãnh tại ngoại, bảo bố cô ta tìm giúp anh" Nhâm Quân như trút được gánh nặng, thở phào, vỗ vỗ vai Viên Soái: "Cái giá của bạn thân là máu chảy đầm đìa nha" Viên Soái châm chọc nói: "Trong nhà một cái, bên ngoài một cái, tốt đẹp biết bao, cậu cũng cha của hai đứa con rồi..." "Đúng rồi, đứa bé cũng là một vấn đề đấy, phải nhanh chóng xử lý, em nói xem, Giang Quân" Nhâm Quân lại như nhớ tới gì đó, lông tơ cả người dựng đứng. Giang Quân càng nghe càng tức giận, dùng sức xoay vô lăng, thân xe nhanh chóng xoay một cái, tốc độ cô quay xe rất nhanh, phanh xe lại mạnh, chờ lúc xe dừng lại chỗ đỗ xe tòa nhà thương mại, hai người còn lại, một người ôm tay phải, một người che miệng hoảng hồn không thôi nhìn cô. Cô rút chìa khóa, lắc lư khuyên chìa khóa, chậm rì rì nói: "Muốn tôi nói? Mấy người chính là đám khốn nạn, đáng!" Nếu đổi là một người phụ nữ khác, Viên Soái nhất định sẽ không ngồi yên không quan tâm, dù sao bạn bè hiểu rõ đến ngọn nguồn như Nhâm Quân bên cạnh anh không nhiều lắm, nhưng anh lại càng không muốn cùng Kiều Na có quan hệ gì lần nữa. Tuy rằng chuyện này sớm hay muộn Giang Quân sẽ biết, nhưng trước khi anh còn chưa nghĩ ra sách lược tốt, Nhâm Quân lại có bệnh vái tứ phương, thông báo cho Giang Quân trước. Việc này khiến cho anh vô cùng tức giận, hơn nữa bắt đầu lo lắng phản ứng của Giang Quân. Kiều Na là một trong những điểm nhạy cảm bọn họ kiêng kỵ nhiều năm. Hiện giờ lại vì một người ngoài bị trần trụi kéo lên mặt bàn. Anh có chút sợ hãi Giang Quân nhắc lại chuyện cũ, sự xuất hiện của Duẫn Triết đã đủ khiến anh phiền muộn, hiện giờ lại xuất hiện một Kiều Na. Trùng hợp cùng bạn chí cốt của anh dây dưa với nhau, Nhâm Quân à Nhâm Quân, cậu tìm ai không được, lại tìm cô ta, cái này không phải là hại người sao. Khi Nhâm Quân một lần nữa đề nghị Viên Soái ra mặt giúp anh ta đi đàm phán với Kiều Na, lập tức bị Viên Soái và Giang Quân nhất trí phản đối, bọn họ đồng thanh nói: "Cái này tính là gì chứ?" Nhâm quân xấu hổ nói: "Hai người thật sự là người một nhà nha, vậy làm sao bây giờ, hai người nói xem, tôi hiện giờ mà gặp cô ta, cô ta sẽ muốn tôi ly hôn, không đồng ý sẽ quậy, cậu nói tôi làm sao bây giờ?" Viên Soái nói: "Trước tien lấy được ảnh chụp đã, vấn đề mang thai nói sau" "Tôi rất là chú ý, sao lại có thai được chứ?" "Báo ứng, bản thân anh làm, chỉ tội cho đứa nhỏ, sao lại đầu thai tới chỗ các ngươi chứ" Giang Quân nghiến răng nghiến lợi nói "Anh thật sự biết sai rồi, việc này cho dù kết quả như thế nào, về sau anh cũng không dám nữa, ngoan ngoãn thành thật sống qua ngày" Nhâm Quân cúi đầu nói "Bên phía chị dâu làm sao bây giờ, có thể che giấu được không?" Giang Quân hỏi "Không giấu, hôm nay anh trở về sẽ khai báo, muốn đánh muốn giết tùy cô ấy, dù sao cũng là anh sai" "Nói chuyện cho rõ ràng" Viên Soái vỗ vỗ vai anh ta. Giang Quân đứng dậy đi toilet, Viên Soái nhân cơ hội nói với Nhâm Quân: "Cô ả Kiều Na kia không thể nương tay, đừng thấy bộ dáng cô ta yếu đuối, thủ đoạn lại không kém chút nào" "Không thì tôi tìm cậu bàn bạc làm gì chứ" Nhâm Quân nóng lòng châm thuốc, "Cậu không nói tôi cũng biết, thật sự con mẹ nó là một tai họa" Thật không dễ dàng tiễn bước ôn thần Nhâm Quân này, bọn họ dựa theo kế hoạch đã địnht rước đi mua quần áo. Qua một thời gian nữa chính là lễ mừng thành lập công ty chi nhánh Trung Quốc của GT, âu phục của Viên Soái đã chuẩn bị sẵn từ sớm, nhưng nếu cô phải lấy thân phận phu nhân tổng giám đốc tham dự, như vậy trang phục và đạo cụ cũng không thể quá giản dị. Dùng tiêu chuẩn của Viên Soái chính là không cần xinh đẹp hơn người nhưng cần làm mẹ thiên hạ, anh từ sớm đã xem xong mấy món đồ dạ hội, chỉ chờ cô gật đầu. Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ trẻ con, Giang Quân bị cái giường trẻ em có tạo hình bông hoa nhỏ trong tủ kính hấp dẫn, không khỏi dừng chân nhìn ngắm. Viên Soái tràn trề hứng thú ghé vào cửa thủy tinh, cẩn thận nghiên cứu một lúc lâu, cười, ôm lấy cô nói: "Chúng ta mau chóng sinh một đứa đi, đặt vào bên trong lắc lắc, chơi rất vui" Cô buồn cười vặn vặn vành tai anh: "Chơi vui? Anh có biết sinh con đối với phụ nữ là chuyện quan trọng cỡ nào không? Có bản lĩnh anh sinh một đứa ra mà chơi" Cô bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt trầm xuống, "Kiều Na cũng thật là lợi hại, lấy đứa nhỏ làm vũ khí, đứa nhỏ này chắc chắn là không thể giữ, đúng không?" Viên Soái không nói gì, chỉ ôm chặt cô. . Tối hôm đó, anh ở bên người cô lăn qua lăn lại không ngừng, Giang Quân lo lắng có phải miệng vết thương của anh đau hay không, đứng dậy muốn bật đèn xem xét, bị anh kéo vào trong lòng, đè chặt trong lồng ngực. Cô không rõ nên ngọ ngoạy hỏi: "Anh làm sao vậy?" Trong bóng tối, giọng anh thê lạnh lẽo, trống rỗng, anh nói: "Anh và Kiều Na từng có một đứa con"