Nửa Là Đường Mật, Nửa Là Đau Thương
Chương 15 : Bạn Trai, Gái
Năm Giang Quân 18 tuổi, Duẫn Triết tốt nghiệp nghiên cứu sinh, ở nhà ôn tập chuẩn bị cho cuộc thi ACCA. Cô vẫn học lớp chính quy của mình như trước, sau khi tan học chạy tới phòng trọ Duẫn Triết thuê cùng bạn học, quét tước vệ sinh, giặt quần áo, nấu cơm.
Vương Phi đã kết hôn với Đậu Duy, sinh em bé rồi.
Trên báo, bọn họ ngồi đối diện trong nhà hàng.
Khi đó cô quyết định phải mở một nhà hàng của chính mình. Một nhà hàng tên là Thành Phố Tình Yêu.
Người nhà của Duẫn Triết vẫn không thích cô như cũ, bởi vì cô không có gia đình gia thế, mặc áo sơ mi 100 đồng 3 cái.
Cô nấu mì cho anh ta, anh ta về nhà rất trễ, há to miệng ăn mì, nói với cô cha mẹ anh ta buộc anh ta ăn cơm cùng một cô gái lập dị, anh viện có đi vệ sinh chuồn mất...
Cô biết chuyện nhà bọn họ, mẹ của Duẫn Triết là con gái cục trưởng thuế vụ thành phố nào đó phía Bắc, cha ruột của anh ta là Phó thị trưởng quản lý kinh tế địa phương, lớn hơn mẹ anh ta 15 tuổi, có một đứa con trai học tiểu học ở cùng vợ trước ở nước ngoài. Lúc Duẫn Triết 4 tuổi, em gái anh ta ra đời, cha ruột vì vấn đề kinh tế bị phạt tù, mẹ mang theo tất cả tài sản dẫn theo em gái, gả cho cha kế của anh ta, kẻ đầu sỏ khiến cho cha ruột của ngồi tù, mà em gái của anh ta lại là con gái ruột của người đàn ông kia. Duẫn Triết một mình ở bên ngoài sinh hoạt tập thể, mãi đến khi ông ngoại, bà ngoại qua đời, mẹ anh ta mới đón anh ta về sống chung, khi đó anh ta đã 15 tuổi.
Anh ta là một người cực kỳ thiếu thốn tình cảm gia đình ấm áp, cho nên anh ta luôn hết sức tranh thủ.
Duẫn Triết nói với cô, anh ta thích ăn đồ ăn cô làm, có mùi vị gia đình.
Cô trịnh trọng nói với anh ta, "Chúng ta sẽ có một gia đình, em là mẹ, anh là ba, chúng ta là vợ chồng, sẽ có những đứa con của nhau "
Cô nói với bà nội, cô yêu Duẫn Triết, sau khi tốt nghiệp sẽ gả cho anh ta, cô để bà nội gặp anh ta, gặp chàng trai cô yêu.
Bà nội cười nói cô không biết ngượng ngùng, nói cô chờ thêm một chút, đợi tốt nghiệp xong rồi xem tiếp vẫn kịp.
Một năm đó, Viên Soái tốt nghiệp về nước, cô cùng tài xế ra sân bay đón anh.
Anh ra khỏi cổng, vẩy tay với cô, cùng cô ôm nhau. Một cô gái nhỏ gầy đẩy xe hành lý đi đến bên cạnh anh.
Cô gái kia nói với cô "Hi, chị là Kiều Na"
Cô không biết bản thân làm thế nào vẫn có thể vui vẻ chào hỏi với cô ta, dọc đường chuyện trò vui vẻ trở về nhà.
Cô nhớ tới một câu thơ: [Mặc cho gió táp mưa sa, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân] đây là câu thơ ông nội cô từng viết đi viết lại.
Cô không nói với Duẫn Triết tin Kiều Na trở về.
Cô không nói với Viên Soái mối quan hệ giữa Duẫn Triết và Kiều Na.
Cô không nói gì, cái gì cũng không nói, chỉ xem Kiều Na là một người xa lạ.
Mọi thứ không có gì thay đổi, Viên Soái trở thành người phụ trách nơi làm việc của GT trong nước. Cả ngày như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Kiều Na được ông bố trưởng ngân hàng của một ngân hàng chi nhánh nào đó của cô sắp xếp vào làm ở một ngân hàng quốc nội nào đó, không cần làm bao nhiêu việc đã có tiền lương người khác mơ ước.
Cuộc sống của bọn họ cùng với cuộc sống của cô và Duẫn Triết không hề đụng chạm nhau.
Cuộc sống dựa theo quỹ đạo vốn có vận hành, không có gì lệch khỏi quỹ đạo.
Cô nhẹ nhàng thở ra.
Vương Phi ở Bắc Kinh mở nhạc hội.
Cô và Duẫn Triết đã đi xem, cô chính tai nghe được tình yêu của Vương Phi, nhìn thấy Đậu Duy ở phía sau cô ấy, bận rộn vì cô ấy, con gái của họ có đôi mắt của Đậu Duy, môi của Vương Phi. Tình yêu của thần tượng nở hoa, kết quả. Còn của cô và Duẫn Triết thì sao?
Duẫn Triết tham gia lớp bồi dưỡng ACCA, quen biết rất nhiều bạn bè, anh ta dẫn cô tới làm quen với những người bạn mới, đỏ mặt ôm cô nói đây là bạn gái của tôi.
Cô cùng bọn họ tới sàn nhảy, giống như lũ quỷ múa loạn trút hết xao động thanh xuân, có người sờ mông cô, cô một đấm đánh gảy mũi tên dê xồm, cô nói với Viên Soái, Viên Soái hỏi cô, vì sao đánh gảy mũi tên lưu manh mà không phải Duẫn Triết? Cô ngây ra, có lẽ là chưa kịp phản ứng, tuy rằng anh ta ở ngay bên cạnh cô, tuy rằng người kia là bạn anh ta.
Trên báo nói Vương Phi và Đậu Duy cãi nhau, ở một thành phố khác, ở trong khách sạn khác nhau, anh ta vẫn giúp cô ấy đánh trống.
Cô tham gia thi hùng biện, được giải người hùng biện giỏi nhất, Duẫn Triết đứng ở một bên hưng phấn vẫy hoa tươi, các bạn học hú hét, anh ta đỏ mặt, kéo cô chạy như bay ra khỏi hội trường.
Duẫn Triết thi ACCA vượt qua 4 vòng, anh ta càng ngày càng bận rộn, tích cực đích tham gia lớp bồi dưỡng, cùng bạn anh ta tới quán bar, tới sàn nhảy, lại không mang cô ra ngoài. Cô muốn đi, cô cũng muốn có bạn, cô giống như người sinh hoạt trong hang thủy tinh, thế giới thần tiên, cô nhìn thấy, nghe thấy, lại vĩnh viễn không thể chạm tới. Duẫn Triết đánh vỡ thủy tinh, rồi lại không muốn mang cô bay lượn.
Cô tham gia thi hùng biện, được giải người hùng biện giỏi nhất, Duẫn Triết đứng ở một bên hưng phấn vẫy hoa tươi, các bạn học hú hét, anh ta đỏ mặt, kéo cô chạy như bay ra khỏi hội trường.
Bà nội cho cô xem một phần tư liệu copy, đó là đơn xin du học gần đây Duẫn Triết trình lên. Trường xin vào học là nơi Viên Soái và Kiều Na tốt nghiệp kia.
Anh ta muốn xuất ngoại, anh ta chưa từng nói với cô, trong kế hoạch của anh ta không có cô.
Bà nội hỏi cô làm thế nào? Cô không hề nghĩ ngợi, muốn đi cùng!
Cô làm bộ như lơ đãng hỏi anh ta, có kế hoạch tiếp tục học thêm hay không, Duẫn Triết nói, "Nói sau đi, nói sau đi", nói với ai?
Nói với Kiều Na, Duẫn Triết đã nói sự thật với cô ta.
Ngón tay cô mơn trớn trên mấy bản ghi chép chương trình học MBA trước mặt, bên trên dùng tiếng Anh-Trung viết tên người phụ nữ kia. Cô vậy mà lại khờ dại cho rằng, cô không nói, sẽ không có ai biết, mọi việc sẽ như cũ, Giang Quân, mày cơ bản là một đứa ngu ngốc!
Cô đi theo phía sau Duẫn Triết, nhìn anh ta mặt mày hớn hở nhận mấy quyển sách từ trong tay Kiều Na, nhìn Kiều Na buồn bã ngã vào trong lòng anh ta, nhìn anh ta thương tiếc lau đi nước mắt của Kiều Na, nhìn anh ta làm mặt quỷ khôi hai khiến Kiều Na cười không ngừng.
Duẫn Triết, Kiều Na, bạn trai của cô và bạn gái của anh trai cô. Cô đi đến bên cạnh họ. Kiều Na đứng lên, cười nói, của "Thật trùng hợp". Cô không để ý tới, chỉ nhìn thật kỹ mặt Duẫn Triết, thần thái phấn khởi như vậy. Cô nhớ tới trước đây không lâu đến thăm Viên Soái của cô, gầy đi nhiều, dưới mắt hiện ra mảng xanh đen. Anh nói có thể Kiều Na đã có người khác.
Cô cười rạng rỡ, dùng người dựa vào Duẫn Triết "Anh nói gì với chị dâu em vậy?"
Cô và Kiều Na thường xuyên gặp mặt, thân thiết lôi kéo tay, bộ dáng chị em tình thâm.
Các cô nói đủ thứ chuyện, cô thỏa mãn được lòng tò mò, cũng biết được chuyện cô muốn biết.
Các cô đi dạo phố, nghe Kiều Na nói Viên Soái yêu cô ta như thế nào, nhìn Kiều Na không chớp mắt một cái tiêu số tiền bằng thu nhập một năm của người bình thường.
"Anh Viên Viên đối với chị thật tốt! Chị cũng thật hạnh phúc" Cô luôn nói như vậy.
Kiều Na tặng cô một cái khăn lụa, cô giả vờ không biết nhãn hiệu kia, mắt chữ O mồm chữ A nhìn giá.
"Đây là nhãn hiệu Diana mà Vương Phi thích nhất, chị thay anh trai em đưa cho em."
Cô cúi đầu nhận lấy, chờ cô ta rời đi, thuận tay tiến đến thùng rác bên cạnh, đồ của cô tôi không cần, đồ của tôi cô cũng đừng đến cướp.
Viên Soái đến tìm cô, vẫn ủ rũ như cũ. Cô biết là vì Kiều Na. Cô giống như trước đây, ôm anh một cái, anh cúi đầu hôn lên trán cô
"Em có hạnh phúc không?" Anh hỏi
Cô nhìn hai bóng người xa xa dưới tàng cây, nói "Trước đây từng có"
Kiều Na, cô cũng thật lợi hại!
Cô ở cùng Duẫn Triết đã 2 năm, lần đầu tiên cãi nhau.
Duẫn Triết chất vấn mối quan hệ giữa cô và Viên Soái, anh ta nói, "Đừng cho là tôi không biết gì".
Đầu cô đau vô cùng, không cần nghĩ ngợi, nói, "Anh biết Kiều Na!"
Anh ngây ra, cô tông cửa xông ra ngoài, không ngừng chạy trên sân thể dục, giống như một con quay, muốn dừng lại, roi lại ở trên tay người khác.
Anh ta tìm được cô, giống như đứa nhỏ bị oan uổng, vô tội uất ức, anh ta nói "Anh và Kiều Na không có gì"
Cô nói "Viên Soái là anh trai em"
Cô tin tưởng anh ta. Anh ta thì sao?
Bọn họ bắt đầu không ngừng khắc khẩu, vì Kiều Na, vì Viên Soái, vì thân phận của anh ta.
Cô không biết Kiều Na đến cùng đã nói gì với anh ta, anh ta vậy mà lại cho rằng cô là con dâu nuôi từ bé trong nhà Viên Soái. Sau giải phóng năm mươi năm, một tướng môn thế gia tham gia cách mạng nhiều năm sẽ nuôi con dâu từ bé? Cô dở khóc dở cười.
Cô hẹn Kiều Na gặp mặt, gọn gàng dứt khoát nói với cô ta, nếu còn muốn tốt đẹp với Viên Soái, xin cô ta tự trọng.
Kiều Na châm biếm hỏi cô, "Cô dựa vào cái gì"
Cô đẩy hồ sơ tới cho cô ta, xoay người rời đi.
Là hồ ly thì nhất định sẽ lộ đuôi, là quỷ thì chắc chắn sẽ sợ ánh mặt trời. Người phụ nữ như vậy, có một người cha tham ô công quỹ đầu tư cổ phiếu thua mất cả vốn gốc cũng không kỳ quái.
Cô dẫn Duẫn Triết tới nhà Viên Soái, giới thiệu với ông nội Viên, chú Viên, dì, nói, "Đây là bạn trai của con".
Duẫn Triết xin cô tha thứ, cõng cô đi trên đường lớn 2 tiếng.
Cô thúc giục bà nội gặp anh ta, bà nội đồng ý sắp xếp.
Duẫn Triết đang giúp Kiều Na trả nợ, ngoại trừ đối với cô, anh ta vĩnh viễn sẽ không nói không với người khác. Anh ta giúp Kiều Na bán các loại trang sức, quần áo lấy tiền, vay tiền khắp nơi.
Cô ngăn cản anh ta, Duẫn Triết nói, "Bọn anh là bạn, cô ấy có việc nhờ anh, anh giúp cô ấy là việc nên làm". Anh ta nói "Người khác đều có thể không hiểu anh, nhưng em thì không thể".
Duẫn Triết nói, "Kiều Na vì người anh trai khốn nạn của em mà suy sụp rồi, xảy ra chuyện, anh ta vậy mà lại mặc kệ không quan tâm".
Cô lạnh lùng nhìn xâu chuỗi kim cương trong tay anh ta, ít nhất lớn cỡ 1 ca-ra.
Cô nói rõ ràng với Duẫn Triết, Viên Soái không phải đồ khốn, mà là một tên ngốc. Một tên ngốc có tiền mà thôi.
Viên Soái hẳn là biết cô ở phía sau phá rối, tuy rằng không giúp Kiều Na, nhưng cũng xa lánh cô.
Cô mấy lần muốn nói với Viên Soái, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào. Là sợ tổn thương anh hay là Duẫn Triết, cô không biết, có lẽ hai người đều có.
Thật ra cô không muốn tổn thương bất kỳ ai, nhưng cô không còn cách nào.
Tình yêu của cô, giống như đang đánh một trận công đồn. Không có thắng thua, chỉ có tổn thương.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
124 chương
82 chương
87 chương
23 chương
22 chương