10 giờ sáng, điện thoại giống như rút gân vang lên không ngừng. Chuông cửa cũng ồn ào theo. Giang Quân và Viên Soái còn buồn ngủ nhìn nhau một hồi... "Xong rồi, xong rồi" Viên Soái khoác chăn, đảo quanh giữa điện thoại và cửa lớn "Chết rồi, chết rồi" Giang Quân để chân trần, tìm quần áo khắp nơi. Cô vừa nhảy lò cò vừa mặc quần "Ai vậy" Cô dùng khẩu hình hỏi anh "Bí Thư" anh cũng dùng khẩu hình trả lời. Cô nhảy vào phòng tắm, ném cho Viên Soái cái áo tắm "Em không có ở đây, em không có ở đây" Cạch một tiếng, khóa trái cửa "Mở cửa đi, đều đi rồi" Cô kéo cửa ra một khe, duỗi đầu ra "Tình huống gì vậy" Anh dùng áo ngực như khăn choàng vắt trên cổ cô, "Nhân vật quan trọng của Đảng, chính phủ, quân đội đều đang ở biệt thự chờ gặp mặt hai chúng ta đấy, đi thôi anh hùng!" "Bọn họ nhất định ép hai chúng ta cưới" Cô dùng sức vặn đầu ngón tay. Anh liếc cô một cái "Vậy thì cưới, em không hài lòng?" "Vậy chuyện ngân hàng chi nhánh Bắc Kinh của anh làm thế nào?" "Mặc kệ nó" "Từ từ đi, trước hết lo xong chuyện ngân hàng chi nhánh đã" "........." Anh không nói gì, nắm chặt tay lái. Anh muốn hỏi cô, "Em yêu anh không?" Nhưng anh không dám, anh lo sợ. Lo sợ cô chỉ có một chút chần chừ, anh cũng thua không dậy nổi. Thật sự là thua không dậy nổi. Cửa biệt thự, anh hôn nhẹ cô, "Đừng sợ, có anh đây" Cô cười miễn cưỡng, cùng anh mười ngón siết chặt, đi vào cửa lớn. Cô cẩn thận từng ly từng tí giúp Viên Soái xoa mắt. "Chú Viên ra tay cũng quá tàn nhẫn, mắt đều sung huyết rồi" Anh cười ha ha, nhẹ nhàng chọc chọc mặt cô, "Ông ấy đánh thay ông nội em đó, anh thế này không phải đã hủy đi trong sạch của em sao? Shhh, nhẹ chút" "Em thấy bọn họ là cố ý, anh nói bảo chúng ta ký tên lên tờ đơn trắng làm gì chứ? Hiện giờ cũng không phải nhập tịch" "Lỡ như em có rồi, ghi vào ngày trước một năm rưỡi, đóng dấu một cái. Tình lý, mặt mũi đều đủ" "......" "Quân, về sau hai chúng ta chính là đôi " Bọn họ giống như vợ chồng mơi cưới, thay phiên ở cùng người thân hai bên. Lúc anh trở về thành phố làm việc, cô sẽ ở nhà trọ trong thành phố của anh, giúp anh sắp xếp lại tài liệu, xử lý công việc của mình, làm sẵn cơm chờ anh về, sau khi ăn xong hoặc là tản bộ, hoặc là xem phim điện ảnh, ban đêm làm tình đến sức cùng lực kiệt, ôm nhau ngủ say. Giang Quân chưa bao giờ có cuộc sống nhàn nhã như vậy, cô vẫn luôn bận rộn, bận học tập, bận công tác, bận xã giao, lúc cô rảnh rỗi, cô bỗng nhiên phát hiện cuộc sống của mình nhàm chán không chịu nổi, cô không có anh chị em, không có bạn có thể nói lời tri kỷ, ngay cả người thân từ sau sự kiện đó cũng trở nên có chút đáng sợ. Cầm lấy điện thoại, hơn một ngàn dãy số, không có một cái có thể ấn, đi trên đường, nhìn người khác hoặc tay trong tay, hoặc thành bè thành nhóm, mà cô, chỉ có Viên Soái. Là anh trai, là bạn thân, là người yêu. Thế giới của cô chỉ có anh. Cô không rõ mà sợ hãi... Lúc DU gọi điện cho cô, cô đối diện với di động ngẩn người. "Nghỉ ngơi không tốt? Bộ dạng không có tinh thần như vậy, chơi với bạn điên rồi hả" "Ừm" "Sally yêu cầu điều sang cùng tổ với em, ý của em sao?" "Có thể ạ" "Em vẫn khỏe chứ?" "Vẫn khỏe, DU, em phát hiện em thật sự thích hợp làm một người cuồng công việc" Anh ta cười to, "Tốt, vậy em trở về đi làm, tốt nhất làm đủ 24 giờ" "Đồ tư bản!" "Em sỉ nhục anh, anh là Banker, so với nhà tư bản càng máu lạnh hơn" "......" "Không vui thì trở lại đi, chúng ta đi Davos trượt tuyết?" "Nghĩ thật hay, tới lúc trở về sẽ bị anh bắt đi làm khổ sai" "Ha ha, vào hộp thư xem hình chúng ta chụp ở Bắc Kinh đi, em chụp thật đẹp" Cùng DU tán gẫu một hồi, tâm tình tốt hơn hẳn, cô mở laptop lên mạng xem ảnh chụp. Lúc Viên Soái về nhà, thấy cô tựa vào bên cạnh máy tính ngủ say, khóe miệng còn lộ vẻ tươi cười. Anh đi qua, muốn ôm cô trở về phòng, cánh tay đè lên bàn phím, anh nhìn thấy Giang Quân và DU ở trên màn hình tươi cười vui vẻ. Anh dỗ cô lên giường ngủ, bản thân trở lại thư phòng, xem từng bức, từng bức ảnh, DU ôm cô, cô và DU dựa sát vào nhau, bọn họ nhìn nhau mỉm cười, bọn họ, bọn họ, tất cả đều là bọn họ. Anh ở đâu? Viên Soái hỏi chính mình, anh ở trong lòng cô là gì? Cô nói với Duẫn Triết, "Thì ra đây là tình yêu, như vậy em không bao giờ muốn yêu nữa" Cô nằm trong mặt đấy đầy tuyết, miệng vết thương trên đầu chảy máu ròng ròng, đỏ tươi, mang theo sương mù, lan tràn trong tuyết trắng. Cô đẩy người đàn ông kia ra, nghiêng đầu nhìn về phía anh, "Anh Viên Viên, anh dẫn em đi đi" Cô không bao giờ muốn yêu nữa. Cô không bao giờ yêu nữa. Đây là trừng phạt của ông trời đối với Viên Soái anh sao? Sáng mùng một tết, Viên Soái mang cô tới một căn nhà cổ ở thành nam, dưới gốc hòe trăm năm, anh quỳ gối trên phiến đá, thành kính cúng bái. Cô không biết anh đang cầu cái gì, nhìn thấy cây giắt đầy dây tơ hồng, cô chậm rãi quỳ gối bên cạnh anh, cầu hạnh phúc là được rồi, bọn họ nhất định phải hạnh phúc.