Viêm Lương đọc được tin tức con dâu tương lai của Lộ gia từ hôn trên báo chí vào sáng hôm sau.
Trước đó, cuộc hôn nhân giữa hai họ Lộ và Trang đã gây xôn xao toàn thành phố. Vì vậy tin tức từ hôn liền trở thành đề tài bàn tán sôi nổi. Giới truyền thông không ngừng suy đoán, bọn họ thậm chí điểm lại từng chi tiết nhỏ trong một năm Lộ Chinh và Trang Tử Nam hẹn hò, hòng tìm ra nguyên nhân tại sao Trang Tử Nam quyết định từ hôn.
Viêm Lương lặng lẽ gấp tờ báo, đặt sang một bên rồi cầm cốc cà phê. Đồ ăn sáng trên bàn đều làm theo sở thích của cô, không bỏ hành hoa nhưng Viêm Lương vẫn chẳng muốn ăn. Cô mới chỉ nhấp một ngụm cà phê đã bị người khác cướp mất.
Viêm Lương ngẩng đầu, bắt gặp Tưởng Úc Nam ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng đang uống ly cà phê của cô. Tưởng Úc Nam lạnh nhạt nhìn lại Viêm Lương rồi chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Anh vừa cầm ly cà phê vừa giở tờ báo, lật đến đúng bài báo vợ anh vừa xem qua.
Sau khi đọc tin tức, Tưởng Úc Nam mỉm cười. Anh rời tay khỏi tờ báo, quay sang nâng cằm Viêm Lương. Động tác bất ngờ này khiến người giúp việc đứng ở cửa ra vào không dám lại gần khiến Tưởng Úc Nam có thể nhìn thẳng vào mắt cô vợ của anh mà không bị ai quấy rầy. “Nhân tình của em đã loại bỏ chướng ngại giữa hai người, tại sao trong mắt em vẫn không có vẻ gì là vui mừng?”
Cằm bị Tưởng Úc Nam bóp đến phát đau, nhưng Viêm Lương lại cảm thấy vui mừng. Cô nhếch miệng cười. “Xem ra tối qua anh ngủ không ngon, sắc mặt rất tệ.”
Nói xong, cô giơ tay vuốt ve mặt anh.
Sự quan tâm theo kiểu “nghĩ một đằng, nói một nẻo” của Viêm Lương khiến Tưởng Úc Nam ngẩn người. Nhưng ngay sau đó anh gạt tay Viêm Lương, bỏ ly cà phê xuống bàn rồi ngồi xuống vị trí của mình, bắt đầu ăn sáng.
Viêm Lương thu lại nụ cười, đưa mắt nhìn người giúp việc đứng như trời trồng ở cửa ra vào, lên tiếng hỏi: “Chị Chu, chị đã mua thứ tôi bảo chưa?”
Lúc này, người giúp việc mới bừng tỉnh, lập tức tiến lại gần. Chị ta nhìn Tưởng Úc Nam ở phía đối diện bằng ánh mắt khó xử, băn khoăn không biết có nên đưa cái túi nylon cho Viêm Lương. Viêm Lương giơ tay cầm lấy túi.
Tưởng Úc Nam chỉ liếc một cái rồi lại cúi đầu ăn sáng, coi như không để ý. Viêm Lương rút hộp thuốc trong túi, cô cố ý gây ra tiếng động mạnh, nhưng người đàn ông đối diện vẫn cúi đầu. Viêm Lương đành thu lại ánh mắt, dùng cà phê uống thuốc tránh thai rồi đứng dậy. “Tôi đi làm đây, anh cứ ăn từ từ.”
Viêm Lương quay người đi mất. Tiếng giày cao gót của cô mỗi lúc một xa, cho đến khi biến mất hoàn toàn, Tưởng Úc Nam mới ngẩng đầu.
Người giúp việc đứng yên lặng ở đó. Chị ta biết rõ ánh mắt Tưởng Úc Nam dừng ở chỗ nào, vội vàng gọi anh: “Cậu chủ…”
Tưởng Úc Nam như không nghe thấy, lặng lẽ nhìn hộp thuốc tránh thai đã bị bóc tung tóe ở trên bàn. Ánh mắt của anh bộc lộ sự bi thương đến mức người giúp việc không đành lòng. Chị ta vội vàng đi thu dọn thuốc rồi chạy nhanh xuống bếp.
Nửa tiếng sau, xe của Viêm Lương đi vào bãi đỗ tầng ngầm của công ty.
Sau khi đỗ xe, Viêm Lương đi về phía thang máy. Nhưng khi đi ngang qua chiếc Maybach đang lặng lẽ đậu ở đó, cô bị gọi lại.
“Viêm tiểu thư!”
Viêm Lương liếc qua nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy một người có bộ dạng giống tài xế thò nửa người ra khỏi buồng lái chào hỏi cô. Viêm Lương nhanh chóng rà soát não bộ, xác nhận cô không quen người này.
Viêm Lương vẫn đứng yên một chỗ quan sát người đàn ông xa lạ. Thấy cô không có ý tiến lên, đối phương liền giải thích: “Tôi là tài xế của Lộ tiên sinh.”
Viêm Lương chau mày. Cô ngập ngừng tiến lại gần. Cửa kính phía sau từ từ hạ xuống ngay trước mặt cô.
Vào giây phút cửa kính hạ xuống toàn bộ, Viêm Lương giật mình kinh ngạc. Người đàn ông ngồi trong xe, hai bên tóc mai chỉ sau một đêm đã bạc trắng.
Là Lộ Minh Đình.
Viêm Lương ngồi vào xe ô tô của Lộ Minh Đình, cô không biết nói gì, cũng không rõ chiếc xe sẽ đưa cô đi đâu. Bây giờ điều duy nhất cô có thể xác định là bậc trưởng bối này không thích cô. Nhìn gương mặt u ám của ông ta, người không bị mù đều có thể ra.
Đã ghét như vậy, tại sao ông ta còn đến tìm cô?
Viêm Lương nghĩ mãi không ra lý do.
Lộ Minh Đình im lặng từ đầu đến cuối, tựa hồ không có ý nói chuyện với Viêm Lương. Tối qua gặp tại buổi tiệc đính hôn, Lộ Minh Đình còn là người đàn ông trung niên đầy phong độ. Chỉ sau một đêm, ông ta đã già đi trông thấy.
Cuối cùng, xe của Lộ Minh Đình đi vào một bệnh viện.
Từ lúc nhìn tấm biển ngoài cổng bệnh viện đến khi xe ô tô dừng lại ở bãi đỗ ngoài trời, Viêm Lương đều cuộn chặt tay thành đấm, cô căng thẳng vô cùng.
Ô tô đỗ vào vị trí, người tài xế xuống xe, mở cửa cho Viêm Lương. Viêm Lương quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Lộ Minh Đình không có ý xuống xe, ông ta dặn dò tài xế: “Cậu đưa Viêm Lương lên trên đó.”
Viêm Lương hơi gật đầu tỏ ý tạm biệt rồi xuống xe. Người tài xế đưa cô lên thẳng phòng bệnh.
Phòng bệnh rất sang trọng, độc chiếm cả một tầng lầu chứng tỏ bệnh nhân là nhân vật quan trọng. Bên ngoài phòng bệnh không đề tên bệnh nhân. Tài xế mở cửa rồi đứng tránh sang một bên, nói với Viêm Lương: “Viêm tiểu thư, mời vào!”
Tuy đã lờ mờ đoán ra nhưng khi đi vào phòng và bắt gặp người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh đọc báo, Viêm Lương vẫn vô cùng kinh ngạc.
Nhìn thấy Viêm Lương, Lộ Chinh cũng ngạc nhiên không kém.
Trên mặt, cổ, tay trái, chân phải… của anh, không chỗ nào không có vết thương. Có vết thương được băng bó bằng vải, một số chỗ được bôi thuốc nước. Chú rể ngày hôm qua vẫn còn đẹp trai ngời ngời, sao hôm nay lại ra nông nỗi này? Viêm Lương nhíu mày: “Anh… Tại sao anh…”
Lộ Chinh nở nụ cười nhàn nhạt. Việc anh nhếch miệng đã chạm tới những vết thương trên mặt đau đến mức anh thở hắt ra.
Viêm Lương không nỡ nhìn, cô cúi đầu vô tình thấy tờ báo trên đầu gối Lộ Chinh, đó chính là tờ báo cô đọc sáng nay.
“Trông tôi buồn cười lắm phải không? Lớn như vậy rồi còn bị bố quật cho một trận giống đứa trẻ không nghe lời.”
Viêm Lương không biết đáp lời thế nào. Chứng kiến bộ dạng bối rối của cô, Lộ Chinh lại mỉm cười. Tại sao người đàn ông này lúc nào cũng mỉm cười với cô? Bất kể cô thảm hại, khó coi và mất thể diện như thế nào.
Viêm Lương thật sự muốn gạt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu. Cô không có tư cách đón nhận điều gì từ Lộ Chinh. Cô lên tiếng an ủi: “Vị hôn thê của anh từ hôn là lỗi của cô ấy. Lẽ nào còn bắt anh trói cô ấy đến kết hôn với anh? Sao anh phải chịu trách nhiệm?”
Lộ Chinh hiểu Viêm Lương nói câu này là để né tránh điều gì. Anh vẫn không vạch trần cô như thường lệ, chỉ nói: “Bố tôi cho tôi biết một số chuyện nhưng không phải là tất cả. Cô đã đến đây rồi, có thể giải đáp thắc mắc của tôi không?”
Viêm Lương lặng thinh.
“Người hại Từ gia của cô ra nông nỗi này, ngoài Giang Thế Quân còn cả Tưởng Úc Nam nữa phải không?”
Viêm Lương dường như ngây ra trước câu hỏi của Lộ Chinh. Nhưng đó chỉ là dường như, Lộ Chinh không nhận ra vẻ mặt của cô cũng như anh nghĩ mãi mà không biết tại sao anh hết lần này đến lần khác mê đắm người phụ nữ có thể nói không xứng với anh.
Viêm Lương không trả lời, Lộ Chinh đành tiếp tục thăm dò: “Cô không chịu ly hôn với Tưởng Úc Nam là vì hy vọng có một ngày sẽ đoạt lại Từ thị?”
Lộ Chinh nhìn Viêm Lương chăm chú, ánh mắt thăm dò của anh lộ vẻ kiên định. Sau đó, anh cất giọng từ tốn: “Nếu tôi nói tôi có thể giúp cô?”
Viêm Lương nhướng mày. Ánh mắt của cô đã nói lên tất cả.
Hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra ở buổi tiệc đính hôn, Lộ Chinh thầm nghĩ: “Thảo nào…” Thảo nào cô miễn cưỡng tươi cười. Thảo nào bộ dạng của cô lại như vậy… Anh rất đau lòng, đến mức đánh mất lý trí, đến mức bất chấp tất cả, trở mặt với cha anh.
Đôi mắt Viêm Lương vụt qua một tia kỳ lạ. Cuối cùng, cô mở miệng hỏi anh: “Anh cho rằng sau khi bị Tưởng Úc Nam bán đứng, tôi còn có lòng tin vào sự giúp đỡ vô tư như vậy?”
Lộ Chinh á khẩu.
Viêm Lương lắc đầu. “Tôi bây giờ không đủ năng lực mua cổ phần của Từ thị, càng không thể gánh món nợ một tỷ khác.” Ngừng vài giây, cô lắc đầu, nói tiếp: “Nói một cách khác, dù tôi có thể chi trả khoản nợ một tỷ đi chăng nữa, bố anh cũng tuyệt đối không cho phép anh làm càn.”
Khóe mắt Lộ Chinh ẩn hiện ý cười tự giễu. “Bố tôi đã lấy đi nửa mạng sống của tôi. Nếu ông phản đối, tôi sẽ đặt cược nửa mạng sống còn lại của mình.”
Hai năm trước, anh dễ dàng chấp nhận điều kiện của Lộ Minh Đình: Xóa bỏ món nợ một tỷ của Viêm Lương, nhưng đổi lại anh phải khoanh tay đứng nhìn.
Lộ Chinh bình thản nhìn Viêm Lương nhưng trong ánh mắt bình tĩnh của anh che giấu một tâm tình mà Viêm Lương không thể đọc ra.
“Nếu em thật sự muốn dùng thứ gì để trao đổi với tôi…” Lộ Chinh lên tiếng. “Thì tôi muốn em.”
Căn phòng yên tĩnh nhưng bên tai Viêm Lương đột nhiên vang lên tiếng một bức tường thành nào đó bắt đầu sụp đổ.
Khi Viêm Lương từ bệnh viện quay về công ty, cuộc họp thường kỳ sáng thứ Hai hằng tuần sắp kết thúc.
Hai năm nay, mọi người đều biết rõ thái độ tiêu cực của Viêm Lương đối với công ty. Vì vậy những người có mặt đã quen với việc cô đi làm muộn từ lâu.
Chỉ là Viêm Lương không ngờ Tưởng Úc Nam cũng vắng mặt. Cho đến khi cuộc họp kết thúc, cô vẫn không thấy bóng dáng Tưởng Úc Nam. Trong khi đó, cô lại gặp Giang Thế Quân, người từ trước đến nay không nhúng tay vào việc điều hành công ty.
Khi Viêm Lương đẩy cửa đi vào, không khí trong phòng hội nghị trở nên ngượng ngập. Giang Thế Quân ngồi ở vị trí chủ tịch, Viêm Lương ngồi bên phải ông ta. Người ở trong phòng không cần quan sát cũng có thể nhìn ra không khí thù địch giữa bọn họ.
May mà cuộc họp nhanh chóng kết thúc. Tất cả mọi người thu dọn tài liệu rời đi. Viêm Lương giao giấy tờ có liên quan cho thư ký rồi cũng đi ra ngoài. Giang Thế Quân vẫn ngồi ở đó, nghe thư ký của ông ta báo cáo lịch làm việc tiếp theo: “Mười giờ ba mươi: thị sát trung tâm nghiên cứu sản phẩm mới. Mười một giờ ba mươi: ăn trưa với giám đốc ngân hàng Chung. Hai giờ chiều: chơi golf với Lương Thụy Cường…”
Viêm Lương đi gần đến cửa phòng, lập tức dừng bước.
Thư ký đi theo sau Viêm Lương, nghi hoặc gọi cô. “Viêm Tổng?”
Viêm Lương quay đầu, xua tay ra hiệu không có chuyện gì. Ánh mắt cô vượt qua thư ký, dừng lại ở Giang Thế Quân. Sau đó cô quay người, rời khỏi phòng hội nghị.
Viêm Lương trở về văn phòng của mình, sắp xếp lịch trình rồi đọc tài liệu ghi chép để tìm hiểu nội dung thảo luận trong cuộc họp mà cô bỏ lỡ. Viêm Lương bất giác nhớ đến câu nói ban nãy.
Hai giờ chiều, chơi golf cùng Lương Thụy Cường.
Viêm Lương lặng lẽ đóng tập tài liệu.
Tập đoàn Minh Đình, tập đoàn Lương thị… Viêm Lương nhắm mắt tựa vào thành ghế phía sau, cô dường như nhìn thấy một cơ hội lật ngược thế cờ.
Viêm Lương vẫn qua đêm ở bên ngoài nhưng cô không cần đến quán bar giết thời gian như thường lệ. Lộ Chinh bị thương khá nặng, phải mất một thời gian mới hồi phục. Vì vậy tối nào Viêm Lương cũng đến bệnh viện thăm anh.
Người Viêm Lương thường gặp ở bệnh viện là đầu bếp của Lộ gia đi đưa cơm nước. Cô chỉ một lần gặp Lộ Minh Đình đến thăm con trai. Viêm Lương ngồi ở bên ngoài phòng bệnh, không quấy rầy hai cha con họ. Đợi Lộ Minh Đình ra về, cô mới vào phòng bệnh.
Viêm Lương đỡ Lộ Chinh đến bên cửa sổ. Không bao lâu sau, hai người thấy hình bóng Lộ Minh Đình xuất hiện ở dưới lầu. Lộ Chinh chỉ tay về phía hình bóng lờ mờ của cha, nói với Viêm Lương: “Vết thương trên đầu tôi là tác phẩm của cây gậy đó. Nó được làm từ một loại gỗ quý, cứng hơn đá, đánh một lần cũng đủ bị chấn thương sọ não.”
Viêm Lương bị anh chọc cười. Cô quay sang Lộ Chinh mới phát hiện khoảng cách giữa hai người rất gần.
Nụ cười của Viêm Lương rơi vào đáy mắt Lộ Chinh.
Viêm Lương vô thức kéo dài khoảng cách. Lộ Chinh thấy vậy liền thu cánh tay đang khoác vai cô. Viêm Lương đảo mắt quanh căn phòng, thấy giỏ táo bên cạnh giường, cô lập tức đi về bên đó. “Tôi đi rửa táo.”
Lộ Chinh không rời mắt khỏi bóng lưng Viêm Lương. Dù cô đối với anh chỉ đơn thuần là lợi dụng, anh cũng cam tâm tình nguyện…
Ngủ lại bệnh viện một tối, Viêm Lương định về nhà thay quần áo rồi đi làm. Phòng bệnh của Lộ Chinh có một phòng dành riêng cho người chăm nom. Mấy ngày qua đêm ở bệnh viện là khoảng thời gian cô ngủ ngon nhất trong hai năm qua.
Hít thở không khí trong lành của buổi sáng sớm, Viêm Lương cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, nhưng gần đến cổng ngôi biệt thự, Viêm Lương lập tức đeo tấm mặt nạ cảnh giác như thường lệ.
Sáng nay có vẻ không bình thường. Xe của Tưởng Úc Nam đỗ ngay trước cửa ngôi nhà chính. Cửa sau mở toang… Không biết Tưởng Úc Nam vừa về nhà hay chuẩn bị đi ra ngoài?
Viêm Lương liếc qua chiếc xe, không hỏi han người tài xế mà đi thẳng vào nhà.
Vừa lên tầng hai, Viêm Lương nghe thấy tiếng động ở phòng thay đồ. Cô tiến lại gần, nhìn thấy thư ký Lý đang ở trong, sắp xếp quần áo của Tưởng Úc Nam vào một chiếc va li. Vẻ mặt và động tác của anh ta có vẻ lo lắng, sốt ruột.
Thấy Viêm Lương đột nhiên xuất hiện, thư ký Lý hơi ngây người rồi gật đầu chào cô.
“Anh làm gì vậy?” Viêm Lương đứng bên cửa, cất tiếng hỏi.
Thư ký Lý nở nụ nụ cười miễn cưỡng. “Tổng giám đốc đi công tác khoảng mười ngày. Tôi đến lấy đồ cho anh ấy.”
Xem ra lần này Tưởng Úc Nam đi công tác rất vội vàng. Viêm Lương cau mày nhìn theo thư ký Lý cho đến khi anh ta rời đi.
Thư ký Lý xuống dưới nhà, nhanh chóng ngồi vào ô tô đang chờ sẵn ở bên ngoài. Sau khi đóng cửa xe, anh ta nói với tài xế: “Quay về bệnh viện!”
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
20 chương
104 chương
113 chương
261 chương
20 chương
30 chương
30 chương
14 chương