Viêm Lương không thể không thừa nhận, bộ dạng của Tưởng Úc Nam lúc này trông rất đáng sợ. Rõ ràng là một câu chuyển đề tài nhưng lại khiến cô tự vấn lương tâm xem mình có làm điều gì sai trái không.
Tưởng Úc Nam không cho cô thời gian xoay xở, hỏi tiếp: “Trưa nay em về nhà, không phải để dự tiệc chiêu đãi con rể tương lai của bố mẹ em đấy chứ?”.
Cô chưa hề hé lộ tin tức, vậy mà anh cũng đoán ra. Viêm Lương bắt đầu nghi ngờ không biết có phải anh thuê thám tử theo dõi cô hay không. Nhưng thắc mắc lớn nhất của Viêm Lương bây giờ không phải vấn đề đó, mà là…
“Tưởng Úc Nam!”.
Cô đột nhiên gọi tên anh bằng một giọng nghiêm túc, làm Tưởng Úc Nam bất giác giật mí mắt.
Viêm Lương cắn môi. “Anh nhìn trúng em ở điều gì?”.
Thực tế chứng minh nghi vấn của cô rất có lý, bởi khi cô hỏi câu này, trên mặt Tưởng Úc Nam xuất hiện vẻ lúng túng. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, nhìn cô bằng ánh mắt rất chân thành, Viêm Lương cho rằng anh sẽ nói những lời tình cảm khiến cô xúc động. Cô nín thở chờ đợi.
Đáp lại sự háo hức của Viêm Lương, Tưởng Úc Nam tỏ ra nghiêm túc. “Nhìn trúng em ở điểm… cơ thể em mềm dẻo, có thể uốn cong, gấp khúc”.
Một giây… hai giây… Viêm Lương đờ đẫn mất ba giây, khó khăn lắm cô mới kiềm chế không tung một cú đấm vào gương mặt đáng ghét của người đàn ông này.
Tưởng Úc Nam mỉm cười, dường như rất hài lòng với câu trả lời đầy hàm ý của anh. Sau đó, anh cất giọng nghiêm túc. “Nguyên nhân anh từ chối Minh Đình rất đơn giản. Minh Đình đã có hệ thống quản lý hoàn thiện, không có tính thử thách bằng một công ty đang trên đà xuống dốc như Từ thị. Anh là người thích đối mặt với thử thách. Tất nhiên, còn có một nguyên nhân khác…”. Tưởng Úc Nam cố ý dừng lại. “Trên chuyến bay về nước, anh tình cờ gặp nhị tiểu thư xinh đẹp, đầy sức cuốn hút của Từ gia. Anh cho rằng, lợi dụng công việc để giải quyết chuyện riêng tư là một sự lựa chọn không tồi”.
Người nói vô tâm, người nghe có ý, Viêm Lương cảm thấy hơi bối rối, cô không phân biệt được Tưởng Úc Nam nói thật hay chỉ trêu chọc mình. Cô cũng không biết nên vui mừng hay nên thở dài.
Cuối cùng, Viêm Lương bật cười, tỏ vẻ ngạc nhiên. “Tổng giám đốc là người công tư không phân minh như vậy sao?”.
Tưởng Úc Nam mỉm cười, chấp nhận lời chỉ trích của cô.
Viêm Lương giả bộ kinh ngạc: “Vừa làm việc vừa tán gái, Tổng giám đốc liệu có phẩm chất của một nhà lãnh đạo chuyên nghiệp hay không?”.
Cô vừa dứt lời, Tưởng Úc Nam liền ôm lưng cô, kéo cô sát vào người anh. Viêm Lương bị anh ôm chặt đến mức nghẹt thở. Gương mặt anh kề sát mặt cô, anh nheo mắt. “Dám phê bình anh công tư không phân minh? Xem ra em vẫn chưa biết thế nào là công tư không phân minh thực sự”.
Viêm Lương nhanh chóng hiểu tại sao lúc Tưởng Úc Nam nói câu này, ánh mắt anh vụt qua một tia nham hiểm.
Hôm sau là thứ Hai, Tưởng Úc Nam không gọi lái xe, đích thân đảm nhiệm công việc của người tài xế, lái xe đưa Viêm tiểu thư đi làm.
Đường bị tắc, tài xế Tưởng tranh thủ ngấu nghiến bữa sáng trong lúc dừng xe. Lần đầu tiên chứng kiến Tưởng Úc Nam ăn uống nhồm nhoàm, cô thật sự muốn chụp lại cảnh này. Nếu đám lãnh đạo cấp cao lúc nào cũng cung kính, e dè Tưởng Úc Nam mà nhìn thấy bộ dạng ăn như hổ đói của anh bây giờ, không biết phản ứng của bọn họ sẽ ra sao? Chắc sẽ là một màn vô cùng hấp dẫn.
Viêm Lương đang mải suy nghĩ thì Tưởng Úc Nam đột nhiên ngẩng lên. Chạm phải ánh mắt anh, cô bỗng so vai, rụt cổ.
“Sao em nhìn anh như vậy?”. Tưởng Úc Nam tỏ ra cảnh giác.
Viêm Lương hơi lúng túng, nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô xuất hiện một tia tinh nghịch. “Đột nhiên em nghĩ tới một vấn đề”.
“Gì hả?”.
“Thật ra…”. Viêm Lương cố nhịn cười. “Anh sinh năm con heo phải không?”.
Thấy mặt Tưởng Úc Nam biến sắc, Viêm Lương liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười đắc ý.
Trái ngược với tài xế Tưởng, Viêm tiểu thư ngồi ở ghế lái phụ ăn rất từ tốn. Ô tô còn cách công ty một đoạn đường, cô cũng vừa kịp ăn xong. Cô lấy tờ giấy ăn lau miệng, thong thả nói. “Anh hãy dừng xe ở ngã rẽ phía trước”.
Tưởng Úc Nam không đáp lời, nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi. Viêm Lương giải thích: “Lát nữa em sẽ đi bộ đến công ty. Nếu đồng nghiệp thấy em ngồi xe của anh, không biết bọn họ sẽ đồn đại kiểu gì”.
Tất nhiên, Tưởng Úc Nam không để cô toại nguyện. Xe sắp đến ngã rẽ tiếp theo, Tưởng Úc Nam rõ ràng giảm tốc độ, như chuẩn bị dừng lại, nhưng khi Viêm Lương giơ tay định mở cửa, Tưởng Úc Nam liền rồ ga, chiếc xe phóng như bay qua ngã rẽ.
Viêm Lương giật mình hét lớn: “Anh…”.
Tưởng Úc Nam ngẩng đầu, mỉm cười với cô qua gương. “Đây là trình độ lái xe đỉnh nhất của loài heo rồi, em thông cảm nhé!”.
Anh quả nhiên là loại người có thù tất báo. Viêm Lương tức tối khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn anh.Ô tô nhanh chóng đi tới bãi đỗ xe dưới tầng ngầm của tòa cao ốc Từ thị. Thẻ ra vào do tài xế cầm, Tưởng Úc Nam lại lái xe riêng nên bảo vệ không nhận ra, không cho vào. Anh đành hạ cửa kính xe.
Người bảo vệ kinh ngạc khi thấy gương mặt nhìn nghiêng của Tưởng Úc Nam trong ô tô. Anh ta cung kính cúi chào: “Tổng giám đốc!”.
Ngồi ở ghế lái phụ, Viêm Lương chỉ còn cách quay đầu, dùng tay che mặt để tránh bị phát hiện.
Tưởng Úc Nam nhanh chóng đi vào bãi đỗ xe. Anh vừa đỗ xe, Viêm Lương vội vàng tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, đi vòng ra phía trước. Đúng lúc này, cô bị giữ chặt cánh tay rồi bị một lực lớn kéo lại, làm mất thăng bằng, ngã vào đầu xe.
Viêm Lương nhìn lên liền thấy Tưởng Úc Nam. Cô còn chưa kịp cảm thán người đàn ông này hành động quá nhanh, Tưởng Úc Nam đã tiến lên một bước. Anh chống hai tay lên nắp đầu xe, khóa cô trong lòng.
Tưởng Úc Nam hơi cúi xuống, ép Viêm Lương ngã về sau. Sau lưng cô là đầu xe, cô không còn đường nào để tránh, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh đang ngày càng áp sát.
“Em lại quên một việc rồi”.
Nghe Tưởng Úc Nam nói vậy, Viêm Lương bất giác chau mày. Cô không phải không biết anh đang ám chỉ điều gì, ngược lại còn biết quá rõ “một việc” mà anh nhắc tới. Trước khi Viêm Lương cự tuyệt, Tưởng Úc Nam cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô. Cô mở to mắt, trong đầu vụt qua ý nghĩ đây là bãi đỗ xe.
Bên tai vang lên tiếng động cơ ô tô ngày càng gần. Viêm Lương vừa chịu đựng nụ hôn của Tưởng Úc Nam vừa đưa mắt quan sát động tĩnh qua bờ vai anh.
Một chiếc ô tô đỗ ở vị trí đối diện, có người nhanh chóng xuống xe. Người đó sau khi xuống xe liền phát hiện màn tình cảm ướt át trước mặt. Viêm Lương hoảng hốt đẩy vai Tưởng Úc Nam.
Rõ ràng Tưởng Úc Nam nhận ra có người ở phía sau quan sát hai người nhưng vẫn không chịu dừng lại. Anh ấn đầu Viêm Lương thấp xuống, giấu cả người cô ở trước thân anh. Sau đó, anh tiếp tục nụ hôn táo bạo còn dang dở.
Người kia biết ý, lập tức rời khỏi bãi đỗ xe. Một lúc lâu sau, Tưởng Úc Nam mới buông tha người phụ nữ đang ở trong lòng mình.
Viêm Lương trừng mắt nhìn anh. Cô chạy lại chỗ chiếc gương chiếu hậu, sau đó không kìm được lên tiếng càu nhàu: “Anh ăn hết son môi của em rồi!”.
Tưởng Úc Nam giơ ngón tay cái lau khóe miệng, vẻ mặt bình thản ẩn hiện một tia suồng sã. “Viêm tiểu thư hãy từ từ mở mang kiến thức, thế nào mới gọi là “công tư không phân minh” thật sự…”.
Câu nói này văng vẳng bên tai Viêm Lương cho đến tận cuộc họp sáng thứ Hai hằng tuần. Mọi người có mặt đông đủ, Tưởng Úc Nam mới thong thả đi vào phòng hội nghị. Nhìn thấy anh, trong lòng Viêm Lương có cảm giác kỳ lạ không thể nói thành lời.
Cô đành cúi đầu xem tài liệu. May mà cuộc họp thường kỳ nhanh chóng bắt đầu. Tưởng Úc Nam từ đầu đến cuối đều giữ bộ mặt lạnh lùng ở vị trí chủ tịch, Viêm Lương nhẹ nhõm hẳn.
Thời gian này, tâm điểm của công ty đều tập trung vào Nhã Nhan và Secret. Trong khi Secret vẫn giậm chân tại chỗ, Nhã Nhan đã đạt thành tích kinh doanh tốt, tạo nên một sự so sánh rõ ràng.
Đến lượt đại diện nhãn hiệu Secret phát biểu, Từ Tử Thanh mang tin vui đến cho mọi người: “Sau nhiều lần tiếp xúc với Giang Thế Quân, Lệ Bạc đã đồng ý hòa giải với chúng ta…”.
Việc sản phẩm kem lót Hoàn mỹ bị đụng ý tưởng và không tung ra thị trường theo đúng kế hoạch gây ảnh hưởng không nhỏ đến tình hình cổ phiếu của Từ Thị. Sau mấy ngày giảm giá liên tiếp, giá cổ phiếu của Từ thị hiện nay đã ổn định trở lại, nhưng sự cố này khiến công ty phải chịu tổn thất không nhỏ.
Tưởng Úc Nam cất giọng nghiêm nghị: “Tình hình hòa giải thế nào rồi?”.
Trên mặt Từ Tử Thanh xuất hiện tia ngượng ngập, cô ta lưỡng lự vài giây rồi nói: “Giang Thế Quân đưa ra điều kiện, Lệ Bạc mua đứt sản phẩm kem lót Hoàn mỹ thì mới chấp nhận dẹp yên sự việc”.
Viêm Lương nghe nói vậy, lập tức rớt cằm xuống bàn. Đáp ứng yêu cầu mua đứt của Giang Thế Quân đồng nghĩa với việc Từ thị thừa nhận sao chép ý tưởng của Lệ Bạc? Nhưng ở giây tiếp theo, Viêm Lương liền ngồi thẳng người. Đây là chuyện của Secret, của Từ Tử Thanh, không liên quan đến cô.
Tưởng Úc Nam không phát biểu ý kiến. Từ Tử Thanh quan sát sắc mặt của anh, vội vàng giải thích: “Tôi vẫn chưa chấp nhận đề nghị của Giang Thế Quân. Nếu tiếp tục tiến hành hòa giải, tôi tin chúng ta sẽ tìm được cách giải quyết có lợi cho chúng ta”.
Tưởng Úc Nam gật đầu.
Tiếp theo đến lượt Viêm Lương phát biểu.
Sau khi báo cáo tình hình tiêu thụ của Nhã Nhan kỳ này, Viêm Lương đề nghị tăng thêm chi phí đầu tư vào quảng cáo, bao gồm cả người đại diện phát ngôn.
Các lãnh đạo cấp cao đều nhất trí với yêu cầu của Viêm Lương. Trợ lý của Viêm Lương thay cô đưa bảng dự toán và văn bản đồng ý đến tận tay Tưởng Úc Nam. Tưởng Úc Nam xem qua bảng dự toán rồi ký tên vào văn bản đồng ý.
Viêm Lương tiếp tục thuyết trình: “Sau khi CF mới ra lò, đại lý ở các tỉnh sẽ phối hợp cùng chúng ta triển khai một loạt hoạt động quảng cáo mới. Tương tự, chúng ta cũng sẽ phát CF mới trên các đài truyền hình lớn và ở Minh Đình Square tại các thành phố lớn.
Văn bản đồng ý nhanh chóng được giao đến tay Viêm Lương, đúng lúc cô kết thúc bài báo cáo, nhường chỗ cho đại diện các bộ phận phát biểu. Viêm Lương mở văn bản đồng ý, kiểm tra chữ ký của Tưởng Úc Nam. Cô lập tức ngây người. Trong văn bản đồng ý kẹp một mẩu giấy: “Mười hai giờ, nhà hàng đối diện, phòng VIP số hai”.
Là nét chữ cứng cáp của anh.
Viêm Lương lặng lẽ đóng tập tài liệu, cúi đầu một lúc mới có thể lấy lại vẻ mặt bình thản. Cô ngẩng lên, hướng ánh mắt về phía vị trí chủ tịch.
Người ngồi ở đó đang chống cằm, nghiêng đầu, chăm chú nghe một trưởng phòng báo cáo. Gương mặt anh rất điềm tĩnh, đến mức Viêm Lương còn cho rằng, mẩu giấy vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Viêm Lương tới nhà hàng ở tòa cao ốc đối diện vào lúc mười hai giờ ba mươi phút. Vừa đẩy cửa phòng VIP số hai, cô liền nhìn thấy Tưởng Úc Nam ngồi một mình bên bàn ăn, cau mày, cúi đầu xem đồng hồ.
Nghe tiếng cửa mở, Tưởng Úc Nam ngẩng lên, vẻ mặt rất không vui. “Em đến muộn nửa tiếng”.
Viêm Lương dẩu môi, không hề cảm thấy có lỗi khi trễ hẹn. Cô kéo ghế ngồi xuống, Tưởng Úc Nam đành chịu thua cô, quay sang nói với nhân viên phục vụ vừa đi vào: “Dọn đồ ăn được rồi”.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng rời khỏi, Viêm Lương lật quyển thực đơn. “Anh gọi món gì vậy?”.
Tưởng Úc Nam không trả lời, đột nhiên nhìn cô chăm chú. Cảm nhận được ánh mắt của anh, Viêm Lương tiếp tục cúi đầu xem thực đơn. Tưởng Úc Nam đứng dậy, đi đến bên cạnh Viêm Lương rồi ngồi xuống, anh giơ tay nâng mặt cô lên. “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Viêm Lương không thể né tránh, ngẩng đầu nhìn anh nhưng vẫn cố tỏ ra thản nhiên. “Gì là gì chứ?”.
Tưởng Úc Nam vẫn nâng cằm, nhìn sâu vào mắt cô. Viêm Lương lúc này bề ngoài vẫn tỏ ra lạnh nhạt nhưng bên trong sóng trào dữ dội. “Ánh mắt em có thể lừa người khác, nhưng không lừa được anh. Em nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”.
Nói xong, anh buông cằm cô, tạo một khoảng cách an toàn và thích hợp cho việc thổ lộ và lắng nghe. Nhìn gương mặt vô hại của Tưởng Úc Nam, tâm tư của Viêm Lương bất giác quay về thời điểm nửa tiếng trước đó.
Thật ra Viêm Lương có thể đến nhà hàng lúc mười hai giờ như đã hẹn, nhưng cô vô tình đụng phải Từ Tử Thanh trước cửa công ty. Chính xác hơn, cô gặp Từ Tử Thanh đang rời khỏi ô tô của Giang Thế Quân.
Lúc đó, Viêm Lương đứng cách lề đường một đoạn nhưng vẫn có thể nhìn thấy Giang Thế Quân ngồi ghế sau ô tô mỉm cười, cười với Từ Tử Thanh.
Từ Tử Thanh đứng bên ngoài xe, hơi cúi xuống, hình như nói điều gì đó với Giang Thế Quân. Sau đó cô ta quay lưng chuẩn bị bước đi, nhưng bị Giang Thế Quân kéo tay làm cô ta buộc phải chui nửa người vào trong xe.
Tầm nhìn của Viêm Lương bị Từ Tử Thanh che khuất, nhưng từ tư thế của họ, có thể đoán ra Từ Tử Thanh hôn má tạm biệt đối phương.
Từ Tử Thanh không phải đang ở nước ngoài, cô ta cũng không phải người phụ nữ có tác phong của người phương Tây. Giang Thế Quân càng không phải người đàn ông có mối quan hệ thân thiết với Từ Tử Thanh đến mức cần một nụ hôn tạm biệt…
Viêm Lương đứng bất động.
Sau nụ hôn tạm biệt, Từ Tử Thanh quay người đi vào tòa nhà cao ốc Từ thị. Cô ta cũng ngây người khi nhìn thấy Viêm Lương.
Từ Tử Thanh và Viêm Lương đứng yên lặng nhìn nhau hồi lâu. Chiếc xe chở Giang Thế Quân ở phía sau Từ Tử Thanh vẫn chưa rời đi. Chiếc xe màu đen sáng loáng dưới ánh mặt trời như một khán giả đang chờ xem màn kịch hay.
Viêm Lương phảng phất nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng của Giang Thế Quân sau cửa kính màu đen.
Chiếc xe từ từ lăn bánh. Cùng lúc đó, Từ Tử Thanh sải bước đi vào tòa nhà Từ thị. Khi đi ngang qua Viêm Lương, cô ta không hề dừng lại.
Viêm Lương đứng bất động trước tòa cao ốc đông người qua lại. Trong đầu cô hiện lên cử chỉ thân mật của Từ Tử Thanh và Giang Thế Quân, cả câu nói của Từ Tử Thanh ở cuộc họp ban sáng. “Sau nhiều lần tiếp xúc với Giang Thế Quân, Lệ Bạc đã đồng ý hòa giải với chúng ta”.
Viêm Lương thoát khỏi dòng hồi ức, nhanh chóng trở lại phòng VIP của nhà hàng. Cô ngẩng đầu nhìn Tưởng Úc Nam.
Chỉ trong giây lát, Viêm Lương đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Ngay cả sự phòng bị, cô cũng giấu xuống tận đáy mắt. “Không có gì!”.
“Em…”. Tưởng Úc Nam vừa mở miệng thì có tiếng gõ cửa, anh liền im bặt. Nhân viên phục vụ đi vào, bày các món ăn lên bàn.
Chiếc bàn tròn nhanh chóng được xếp đầy những món ăn trông rất hấp dẫn. Viêm Lương bỗng cảm thấy vô cùng đói bụng, cô lấy bát múc canh. Tưởng Úc Nam ngập ngừng như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng anh không lên tiếng, chỉ cầm lấy bát của Viêm Lương, giúp cô múc canh.
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
20 chương
104 chương
113 chương
261 chương
20 chương
30 chương
30 chương
14 chương