Người đàn ông hào hoa phong nhã này tựa hồ đã tỏa sáng cả căn phòng —— Ánh mắt Vân Yên dường như trống rỗng trong tích tắc, rồi lập tức cúi đầu hành lễ, sau khi đứng dậy vẫn cúi đầu dâng tách trà còn lại. Động tác vô cùng khiêm nhường, bàn tay Vân Yên nhẹ nhàng đặt tách sứ Thanh Hoa tinh xảo lên chiếc bàn bên cạnh chỗ ngồi của Bát Bối Lặc Dận Tự, nhưng nàng nhạy cảm cảm nhận được đang bị ánh mắt người đó chiếu tướng. Từ đầu đến cuối Vân Yên vẫn nín thở không dám ngẩng đầu lên, sau đó dâng trà đến chỗ của Thập Tứ a ca Dận Trinh —— khi cậu ta theo sau Dận Tự bước vào cửa, đôi mắt chim ưng hun hút như hồ sâu, đường cong chiếc cằm quen thuộc, cũng môi hồng răng trắng anh tuấn. Vẻ bề ngoài của chàng thiếu niên này khiến bất cứ ai cũng có thể nhận ta cậu ta có một mối liên hệ với Dận Chân. Nghiêm túc mà nói, nét mặt của hai người họ rất giống với nhau, nhưng nếu nhìn qua hai người thoạt như rất khác. Chàng thiếu niên này có vóc người tương tự như Dận Tường, trên người tản mát một phong thái hiên ngang trời sinh. Vân Yên dâng trà xong rồi yên lặng thối lui về sau lưng Dận Chân, vẫn cúi nửa đầu, tầm mắt luôn hạ xuống bím tóc phía sau lưng chàng. - Cửu ca sao hôm nay lại mang quạt giấy đến? Dận Tường nhìn chằm chằm vào quạt giấy trong tay Dận Đường, không nhịn được cười. Dận Đường nhíu mày, liếc nhìn Dận Tự ở phía bên kia, trong ánh mắt mang theo sự vui vẻ. - Cả ngày hôm nay Bát ca vẽ quạt cho ta, ta thuận tay cầm đi. Dận Tự tao nhã uống một ngụm trà, đôi mắt xinh đẹp nâng lên, khuôn mặt gợn sóng không sợ hãi hơi cong khéo môi, không nói gì. - Tứ ca, vậy huynh cũng viết chữ lên quạt cho đệ được không? Dận Tường lập tức quay đầu lại, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Dận Chân. Dận Chân nuốt ngụm trà trong miệng, nhìn ánh mắt đong đầy vui vẻ của Dận Tường, ừ một tiếng. - Tứ ca, khi nào thì Thái tử đến? Dận Trinh từ lúc vào cửa đến giờ vẫn luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng, cắt đứt ánh mắt giữa Dận Chân và Dận Tường. - Ừm. Dận Chân hơi trầm ngâm quay đầu về phía cậu ta, - Buổi chiều sai người đến nói tạm thời có chuyện cần xử lý, bảo ta cứ đúng giờ khai tiệc không cần đợi Thái tử. - Vậy chúng ta vừa ăn vừa chờ thôi. Thập a ca Dận Nga nghe xong thoải mái nói. Con mắt xinh đẹp của Dận Tự thản nhiên nhìn hắn một cái, hắn ngay lập tức im bặt. - Hôm nay Tứ ca chiêu đãi bọn đệ món ngon gì vậy? Ngữ khí Dận Tự nhẹ nhàng mang theo vui vẻ nhìn Dận Chân. - Ha ha. Dận Chân cúi đầu khẽ vuốt ống tay áo vốn dĩ đã phẳng phiu, khí chất tiêu chuẩn đúng nhà Thiên gia, phong thái cao quý. Chàng ngẩng đầu lên nhướn đôi lông mày anh tuấn, trong đôi mắt chim ưng đen như mực hơi lóe sáng, cười nói: - Là lẩu. ლ ლ ლ Một nhóm anh chàng đẹp trai ngồi ăn lẩu với nhau có lẽ sẽ là hình ảnh hiếm thấy ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng ở triều Thanh, những đứa con đẹp trai của vua Khang Hi ngồi ăn lẩu với nhau sẽ tạo thành cảnh tượng đáng sợ hơn là hiếm thấy. Lẩu là món ăn được bình dân hóa rất gần gũi —— Lạnh lùng như sương cũng được, cao quý xuất trần cũng hay. Có thể tưởng tượng ra một đám đàn ông con trai ngồi xung quanh nổi lẩu bốc khói nghi ngút sẽ tạo thành hình ảnh gì. Mỗi người đàn ông nhà Ái Tân Giác La đều không giống nhau, cơ hồ mỗi người đều có khí chất riêng biệt, tuyệt đối không trùng lặp. Nhưng trong mắt Vân Yên bọn họ đều giống như nhau cả, nhưng không biết giống ở đâu, bề ngoài bọn họ tuy khác nhau nhưng nhìn qua lại thấy tương tự đến kỳ lạ. Than củi trong bếp lẩu bằng đồng hình tròn cháy rừng rực, khói nóng trong nồi bốc lên nghi ngút, mở nắp ra từng đợt mùi thơm xông thẳng vào mũi, quả thật có thể nói là sục sôi ngất trời. Trên bàn các vị hoàng tử a ca khi ăn lẩu đều tự động đũa, vẫy tay ra hiệu gã sai vặt nha hoàn lui về phía sau, còn mình thì tự gắp. Vừa uống rượu nói chuyện, vừa ăn lẩu, không khí giữa các huynh đệ hào hứng, vui vẻ náo nhiệt. Bóng hình Vân Yên vẫn yên lặng đứng sau lưng Dận Chân, mờ nhạt. Thỉnh thoảng nàng chỉ lấy thêm một số đĩa thức ăn từ ngoài sảnh vào, giúp Dận Chân thay lại chén bát. Nàng vốn là người không tồn tại, mà quan hệ chủ tớ giữa nàng và Dận Chân lâu ngày sinh ra cảm giác hài hòa, chỉ là không biết trong mắt người khác sẽ có cảm nhận như thế nào. Thật ra đứng bên cạnh ngửi mùi thức ăn hầu hạ người khác không phải là chuyện dễ chịu gì, tuy nhiên làm hạ nhân đã tạo thành thói quen, rất nhiều chuyện phải càng phải theo phép tắc, cũng không phải là quá khó nhịn, Vân Yên bình thản chịu đựng. Chỉ là dường như có một ánh mắt như có như không ở hướng khác nhìn về phía nàng, Vân Yên vẫn cúi đầu, nhưng cảm giác ánh mắt này lúc ẩn lúc hiện. Hai bàn tay nàng đan vào nhau thật chặt, dần dần lờ đi sự tồn tại của ánh mắt này. - Tứ ca, hoa quế trong phủ huynh thật thơm, hương còn bay sang tận sân nhà đệ, ha ha, đầu xuân năm nay Tứ ca có thể cho đệ mấy hạt giống được không? Khuôn mặt như ngọc của Dận Tự nhuốm men say hơi ửng đỏ, đôi mắt đẹp trong vắt tựa mặt hồ mùa thu nhìn Dận Chân. - Ha ha, Bát đệ thích cây gì của ta, về sau kết quả ta sẽ sai người mang đến cho đệ. Dận Chân cười trả lời. Vân Yên đứng sau lưng chàng, trong lòng sợ hãi, chớp chớp đôi lông mi đã cứng đờ. Khóe mắt thấy chiếc đĩa của Dận Chân đã đầy xương, nhẹ nhàng vội vàng tiến lên giúp chàng đổi cái mới. Dận Chân tiếp tục nói chuyện với những vị khác, tùy ý để nàng làm, rất thảnh thơi. Trên gương mặt hơi đỏ ửng, chiếc cằm cương nghị cũng nhuốm men say, khóe môi gợi cảm cong lên thành một nụ cười mỉm. - Thỉnh an Thái tử gia. Ngoài cửa phía xa vang lên tiếng thỉnh an vang dội của tên sai vặt, mọi người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa chuẩn bị đứng lên. Vân Yên cũng vô thức nâng mắt lên —— Đây là đôi mắt có nhiều màu sắc đến cỡ nào, dường như chứa đựng tất cả những gì đẹp đẽ và lộng nhất lẫy trên thế gian. Giờ phút này ánh mắt hắn trực tiếp mà càn rỡ nhìn về phía Vân Yên, không phù hợp với vẻ ngoài nho nhã như ngọc của hắn. Hắn vuốt tay áo phẳng phiu không nhiễm bụi trần, cùng đứng lên với các hoàng tử nhìn ra phía cửa, chậm rãi nở nụ cười với nàng, hàng lông mày tuấn mĩ xán lạn dường như khiến màu vàng rực rỡ xung quanh cũng phải lu mờ chuyển xám, nụ cười kia, đẹp đến mê hồn.