Nữ Y Về Thời Loạn
Chương 99
Edit: Yunchan
Văn Đan Khê quyết định điều tra chuyện này rõ rồi mới kể với Trần Tín. Buổi trưa hôm sau cô vừa ăn cơm xong, Xuân Phương tới báo Đỗ thị lại ra ngoài mua son. Sắc mặt Văn Đan Khê tối xuống, trong lòng bùng lên lửa giận. Thật ra chuyện này bảo Trần Tín ra mặt thì hợp hơn. Có điều, cô đã không còn kiên nhẫn ứng phó với Đỗ thị nữa rồi, sau này ngay cả hòa nhã ngoài mặt cô cũng không muốn nữa, nếu bà đã không biết xấu hổ, thì cô cũng không cần giữ gìn nữa! Huống chi cô cũng không muốn để cho Trần Tín buồn lòng khó xử.
Văn Đan Khê suy nghĩ nhanh một hồi, bèn quyết định đích thân xử lý. Cô phân công nhiệm vụ đâu vào đó, rồi ngay lập tức dẫn theo mấy người hầu tâm phúc, lặng lẽ ra ngoài từ cửa sau.
Đoàn người rẽ ngang rẽ dọc một lúc lâu, mới nhìn thấy tiệm son Vương thị ở xa xa.
Văn Đan Khê chậm rãi đi vào, lúc này trong tiệm không có khách, chỉ có một người đàn ông mặt rỗ thấp bè bè đang gảy bàn tính lạch cạch. Người đàn ông kia vừa thấy nhóm nữ quyến Văn Đan Khê vào tiệm, thì vội vàng buông bàn tính ra chào đón niềm nở: “Phu nhân, người tới mua son ạ, lại đây lại đây, người xem thử đi, người muốn loại nào.” Nói rồi hắn cúi người xuống một cách khó khăn, xếp mấy thứ son trong quầy lên.
Văn Đan Khê chỉ nhìn sơ qua, rồi hỏi vu vơ: “Nương tử nhà ngài đâu?”
Vương chưởng quỹ vừa nghe cô nhắc tới nương tử mình, thì vội cười đáp: “Nương tử nhà tôi qua nhà hàng xóm rồi, sẽ về ngay.”
Văn Đan Khê nói chuyện bâng quơ với hắn, vẻ mặt ôn hòa: “Vương chưởng quỹ, nghe nói Trịnh nương tử của ngài là một mỹ nhân? Hai người thành thân bao lâu rồi?”
Vương chưởng quỹ vừa nghe có người khen nương tử nhà mình thì mừng tới cười toe toét, mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo đắc ý: “Nhiều người nói như vậy lắm, hì hì. Phu nhân cũng nghe nói sao. Chúng tôi thành thân hơn nửa năm rồi.”
Văn Đan Khê nhìn Vương chưởng quỹ một lát, rồi nói với Xuân Thảo Xuân Oanh: “Hai muội chọn vài thứ đi, ta đi rửa tay một lát.”
Xuân Phương vội vàng đứng dậy.
Vương chưởng quỹ do dự một chút rồi nói: “Để ta bưng nước cho phu nhân.”
Văn Đan Khê khoát khoát tay: “Không cần đâu, ta tự đi được rồi.”
Nét mặt Vương chưởng quỹ có vẻ khó xử, Xuân Thảo kịp thời cuốn lấy hắn hỏi hết cái này tới cái kia, Vương chưởng quỹ chẳng thể làm gì hơn là để mặc chủ tớ Văn Đan Khê đi vào hậu viện.
Hai người lặng lẽ vào hậu viện, quan sát tỉ mỉ một lát, rồi chợt nghe trong gian phòng phía đông có tiếng xầm xì. Văn Đan Khê và Xuân Phương đứng bên cửa sổ kề tai lắng nghe.
Rất nhanh sau đó bên trong đã vang lên tiếng thì thầm của một nam một nữ.
Nam nói: “Đỗ nương tử, nàng nói con trai với con dâu nàng không đồng ý chuyện hai chúng ta thật sao?”
Đỗ thị đáp yểu điệu: “Sẽ đồng ý thôi mà, hôm qua thiếp đã làm theo lời của cháu dâu chàng, chỉnh đốn con dâu thiếp đâu ra đó rồi.”
Nam lại hỏi: “Con trai nàng thấy thế nào?”
Đỗ thị do dự một chút: “Ôi dào, gần đây nó bận lắm, thiếp còn chưa hỏi nó, chắc nó cũng không phản đối đâu.”
…
Văn Đan Khê càng nghe càng phẫn nộ, cô hận không thể xông ngay vào quạt cho hai người này một trận.
Hai người đang nghe tới nhập thần, thì bỗng nghe cổng viện mở ra đánh kẹt, sau đó một người phụ nữ tô son trát phấn xinh đẹp bước vào. Cô ta nhác thấy trong sân nhà mình đứng hai cô gái xa lạ thì giật mình một thoáng. Nhưng khi cô ta trông thấy gương mặt Văn Đan Khê thì đi kèm với kinh ngạc còn có cả vẻ “Rốt cuộc ngươi đã tới”. Không sai, người phụ nữ này chính là kẻ đã bỏ trốn cùng với Chu Lương Cẩn và quân sư của Trịnh Tử Bằng, Trịnh Mỹ Vân.
Trịnh Mỹ Vân ưỡn ẹo tấm thân rắn nước, nói với giọng chế nhạo: “Ôi, đường đường là Trần phu nhân sao lại làm cái chuyện nghe lén góc tường nhà người ta thế này. Thật là làm cho người ta ngạc nhiên mà.”
Văn Đan Khê lạnh lùng nhìn cô ta, không đáp lại câu nào. Trịnh Mỹ Vân bị cô nhìn tới sợ hãi, ho khan một tiếng lấp liếm, rồi toan mở miệng. Ngay lúc này, Đỗ thị và lão Vương kia lặng lẽ ló đầu ra để xem chuyện gì, lúc nhìn thấy Văn Đan Khê thì sợ tới nỗi rụt nhanh đầu về. Xuân Phương đi vào lôi tuột bà ta ra ngoài. Văn Đan Khê trầm mặt liếc bà ta rồi phất tay nói: “Dẫn người này đi, lát nữa ta sẽ xử trí sau.”
Bên ngoài tiệm son Vương thị đã có hai nha đầu đô con chực sẵn, vừa nhận được lệnh thì lập tức áp giải Đỗ thị đi. Đỗ thị toan khóc toáng lên thì đã bị người ta lấy vải rách chặn miệng. Lúc này lại có hai gã sai vặt nhào tới, trói cha con Vương gia lại, rồi dùng vải rách chặn miệng như Đỗ thị. Cha con Vương gia không biết chuyện gì xảy ra, sợ tới run bần bật.
Trịnh Mỹ Vân vẫn đứng thẳng tắp, trợn mắt nhìn xoáy vào Văn Đan Khê, trên mặt là nụ cười khẩy trào phúng.
Văn Đan Khê nhìn cô ta giây lát, nói với nét mặt lạnh tanh: “Cô nói xem ta nên xử cô thế nào đây?”
Mắt Trịnh Mỹ Vân lóe lên chút sợ hãi, nhưng cô ta vẫn ưỡn ngực, nghiêm nghị đáp: “Tùy ngươi xử trí! Ta tuyệt đối sẽ không van xin ngươi!”
Văn Đan Khê cũng chẳng nóng lòng xử lý cô ta ngay, mà chỉ thong thả nói: “Người bỏ trốn cùng cô đâu?”
Trịnh Mỹ Vân nghe cô nhắc tới hai người còn lại, trên mặt bỗng hiện ra nụ cười lạnh quái gở, thấp giọng đáp: “Ngươi muốn biết à? Để ta nói cho ngươi biết nhé —- hai kẻ đó đã bị ta giết hết rồi, ha ha.”
Nói rồi cô ta cười phá lên, vừa cười vừa chỉ vào Văn Đan Khê mắng: “Đều tại ngươi, đều tại các ngươi mà ta mới đi tới bước đường này. Huynh muội bọn ta vốn đang tốt đẹp, là do các ngươi giết chết ca ca ta, khiến ta lưu lạc bên ngoài. Ả họ Chu thối tha kia muốn bán ta vào thanh lâu, ha ha, ả không nghĩ lại xem ta là ai chứ…”
Văn Đan Khê đợi cô ta nói xong, bình tĩnh hỏi vặn lại một câu: “Huynh muội cô đang sống tốt đẹp, tại sao phải giật dây ca ca cô đánh núi Nhạn Minh? Thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa lại xông vào, cô có thể sống tới hôm nay đã là ông trời khai ân rồi.”
Trịnh Mỹ Vân tái xanh cả mặt, gầm thét về phía cô: “Họ Văn, ta nói cho ngươi biết, không phải là ta giật dây, mà là ả họ Chu thối tha kia. Ta không bao giờ bảo ca ca ta làm chuyện dốt nát đó!”
Văn Đan Khê xua xua tay: “Thôi, ta không muốn nói chuyện quá khứ nữa. Giờ cô nói xem ta nên làm sao với cô?”
Mặt Trịnh Mỹ Vân xám như tro tàn, chết lặng: “Ta đã nói rồi, tùy ngươi.”
Xuân Thảo trầm mặt đưa qua một dải lụa trắng: “Ngươi tự sát đi.” Nói rồi im lặng hợp sức cùng Tráng Nha lôi cô ta vào phòng.
Đúng lúc này, Vương mặt rỗ bị trói gô như bánh chưng bất ngờ dùng sức vùng khỏi tay hai tên sai vặt, vừa bò vừa lăn tới trước mặt Văn Đan Khê, dập đầu bình bịch, vừa ra sức dập đầu vừa kêu ú ớ không ngừng. Xuân Thảo nhìn mà chạnh lòng, liếc qua Văn Đan Khê rồi bước lên moi miếng vải trong miệng hắn ra.
Vương mặt rỗ lê gối lên mấy bước, khóc lóc vật nài: “Phu nhân, ta cầu xin phu nhân tha cho nương tử của ta, cô ấy đang mang thai. Chỉ cần phu nhân tha cho nàng, ta tình nguyện làm trâu làm ngựa cho phu nhân. Ta van xin ngài!”
Trán của hắn đã máu me bê bết, máu chảy xuống nhầy nhụa cả khuôn mặt, nhưng hắn vẫn tiếp tục dập đầu, vừa dập đầu vừa lạc giọng kể lể: “Phu nhân, Vương mặt rỗ ta ba mươi tuổi mới lấy được người vợ như thế, nể mặt đời sau của Vương gia chúng ta, xin phu nhân đừng giết vợ ta, nếu phu nhân tức giận thì cứ trút hết lên người ta. Ta sẽ giao hết tài sản nhà ta cho phu nhân.”
Trịnh Mỹ Vân nhìn người chồng đã máu me đầm đìa của mình, vẻ chết lặng trên gương mặt cô ta dần biến thành xúc động. Trước đây, cô gả cho hắn chẳng qua vì đã cùng đường mà thôi. Cô luôn cảm giác mình là đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, luôn cảm thấy uất ức vạn phần. Cho nên khi nghe hắn nói kẻ địch lúc xưa của mình là Văn Đan Khê đã lên làm phu nhân Tướng quân, rạng rỡ mặt mày, cẩm y ngọc thực, tôi tớ như mây, lúc ấy trái tim vốn đã méo mó của cô đã hoàn toàn tan nát. Tình cảnh của cô lúc này, không sánh bằng tới cái ngón chân của đối phương.
Thế nhưng, trời xanh có mắt, đúng lúc này Đỗ thị xuất hiện. Lúc đầu cô cho rằng đối phương chỉ là một quả phụ lẳng lơ cô đơn, nhưng có một lần cô tình cờ phát hiện Đỗ thị đi ra từ cổng sau Trần phủ… Sau đó, cô dần dần để mắt tới. Lúc cô nghe ngóng được Đỗ thị chính là mẹ chồng của Văn Đan Khê, thì trái tim oán hận chết lặng từ lâu của cô rốt cuộc đã sống lại một lần nữa: Ta, Trịnh Mỹ Vân tuy không làm gì được ngươi, nhưng ta có thể bôi tro trét trấu lên mặt cả nhà ngươi.
Sau khi hạ quyết tâm, cô bèn giấu chồng và cha chồng về thân phận thật của Đỗ thị, cũng tích cực gán ghép hai người. Khi nói chuyện phiếm với Đỗ thị cô sẽ thỉnh thoảng đâm chọt Văn Đan Khê. Lúc cô làm điều này cũng biết ngộ nhỡ bị đối phương phát hiện thì mình sẽ toi đời, song cô không chống lại nổi cảm giác trả đũa sung sướng này, càng không địch lại được ngọn lửa đố kỵ trong lòng. Thế nhưng giờ đây, cô nhìn vào người chồng mà mình luôn khinh rẻ đang liều mạng xin xỏ cho mình, thì trái tim cứng như đá rốt cuộc đã nứt ra một lỗ hổng. Bỏ hết tất cả của cải để cứu cô, việc mà tên tình lang năm xưa cô dâng cả trinh tiết cũng không làm được, vậy mà nam nhân xấu xí bủn xỉn trước mắt này lại làm được.
“Phu nhân, nương tử của ta đang mang thai, xin phu nhân tha cho nàng.” Vương mặt rỗ lặp đi lặp lại câu này không ngớt.
Văn Đan Khê nhanh chóng sai người lôi hắn dậy, nhưng Vương mặt rỗ vẫn cố sống cố chết không đứng lên. Trịnh Mỹ Vân lấy dải lụa trắng quấn vòng qua cổ mình, thắt nút, sau đó đưa hai đầu cho Xuân Thảo và Tráng Nha, kiên cường nói: “Các ngươi cầm trước đi, để ta nói với phu quân mình mấy câu đã.”
Cô chậm rãi đi tới trước mặt Vương mặt rỗ, duỗi ngón tay trắng nõn lau máu và lệ trên mặt hắn, rồi nói với giọng dịu dàng mà cô chưa bao giờ dành cho hắn: “Mặt rổ, đừng dập đầu nữa, cũng đừng đổi của cải Vương gia với ta nữa. Ta không đáng đâu. Ta không phải tên Trịnh Mỹ Nương, mà là Trịnh Mỹ Vân. Lúc đó ta gả cho ngươi là vì ta cùng đường, nói thật cho ngươi biết, ta không phải chạy nạn, cũng không phải là tiểu thư thế gia vọng tộc, mà ta chính là muội muội của thổ phỉ, trước đây ta chạy tới nhà ngươi là vì ta chạy trốn khỏi thanh lâu rồi giết người. Ta cũng chưa bao giờ có ý định sẽ sống hết đời với ngươi, định bụng có cơ hội sẽ bỏ ngươi đi…”
Vương mặt rỗ mấp máy môi, cười dữ tợn: “Ta biết hết, nhưng có thể sống với nàng một ngày thì hay một ngày. Ta thích nàng, dù cho nàng gai mắt ta, dù cho nàng hô tới quát lui với ta, nhưng ta vẫn thích nàng.”
Trịnh Mỹ Vân đột nhiên gào khóc, cô đánh lên vai Vương mặt rỗ, vừa khóc vừa mắng: “Ngươi là đồ khờ, ta luôn lừa ngươi, ngay cả mang thai cũng lừa ngươi, do ta ghét ngươi nên không chịu cùng phòng với ngươi.”
Vương mặt rỗ cười ngốc: “Ta biết, nhưng sau đó nàng đã mang thai thật, vì nguyệt tín của nàng đã muộn mười ngày rồi, ta nhớ kỹ hết.”
Trịnh Mỹ Vân nghe mà sửng sốt, tay cô vô thức xoa bụng mình, lẩm bẩm: “Không, không thể nào.”
Lúc này, Vương mặt rỗ bất ngờ dập đầu bình bịch thêm lần nữa, rồi ngẩng đầu lên khóc lóc van xin: “Phu nhân, xin phu nhân tha cho nương tử của ta, nàng thật sự mang thai.”
Văn Đan Khê thở dài một hơi nặng trĩu, bước tới trước mặt Trịnh Mỹ Vân, kéo tay phải của cô ta qua dò mạch thật cẩn thận, đoạn gật gật đầu nói: “Cô mang thai thật rồi.” Nói rồi cô phất tay nói với Xuân Thảo: “Tạm thời tha cho cô ta, cho người giám sát thật cẩn thận, chờ cô ta sinh con xong thì tính tiếp.”
Nói xong cô không nhìn vợ chồng Trịnh Mỹ Vân đang ngây người như phỗng lấy một lần, quay người đi.
Mới ra tới cửa thì lại nghe thấy tiếng dập đầu côm cốp: “Tạ ơn phu nhân, tạ ơn phu nhân. Vương gia chúng tôi sau này tình nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp phu nhân.”
Xuân Thảo nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân, thật sự cứ tha cho cô ta như vậy à, lỡ đâu cô ta gây sự tiếp thì làm sao?”
Văn Đan Khê đáp: “Tạm thời cứ tha cho cô ta, dù sao đứa con trong bụng cô ta cũng vô tội. Sau này hãy nói tiếp.”
Bọn Xuân Thảo đồng loạt lên tiếng: “Phu nhân thật là nhân từ.”
Văn Đan Khê chỉ cười chứ không đáp. Điều hiện giờ cô đang suy nghĩ chính là xử lý Đỗ thị thế nào, đây mới là vấn đề khó giải quyết nhất.
Các cô vừa bước vào cửa ngách, thì chợt thấy Trần Lục tử bước lên đón với vẻ mặt như đưa đám: “Phu nhân, người trở về rồi. Tiểu nhân tìm người khắp nơi.”
“Có chuyện gì?”
“Dạ, Tướng quân tức giận, đang uống rượu giải sầu trong phòng.”
Văn Đan Khê lật đật đi về hướng chủ viện, Trần Lục tử đuổi nhanh theo, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, Tướng quân đã xử lý lão, à không, là Đỗ phu nhân, ngài ấy đã đưa bà tới doanh thợ trong quân doanh Bắc Sơn rồi.”
Văn Đan Khê cả kinh trong lòng, bước chân cũng gấp rút hơn. Cô biết quân doanh Bắc Sơn đó, hơn mười dặm xung quanh nó hoang vu không một bóng người, ngoài quân đội đóng quân ra thì chỉ có vài doanh trại quân công. Trong đó còn có một nhóm phụ nữ già cả không có nhà để về, làm ít việc nhẹ nhàng như may y phục và vớ. Đỗ thị tới đó, hẳn là không còn cơ hội gặp gỡ lão nam nhân nữa. Văn Đan Khê thầm thở dài một hơi, vừa nghĩ tới Trần Tín thì tim cô bỗng thắt lại.
Cô bước nhanh về phòng, cứ tưởng lúc này Trần Tín đang uống rượu sầu một mình, vậy mà cô vừa đẩy cửa ra, thì chỉ thấy Trần Tín đang bế tiểu Tử Khôn nói đều đều: “Bảo nhi à, sau này cha con nhất định phải làm người cha đệ nhất thiên hạ, để lúc lớn lên vừa nhắc tới cha thì trong lòng con sẽ kiêu ngạo bừng bừng. Cha còn muốn vẽ lại cái dáng nhỏ của con, để sau khi lớn lên con xem lại. Cha của con văn võ song toàn, biết thơ biết vẽ. Thơ cha viết tới mẹ con còn khen hay, cha vẽ chuột, mèo thấy còn cào luôn giấy. Bảo nhi à, con nói có phải không nào. Nào, cười với cha một cái đi.”
Tiểu Tử Khôn kêu a a i i, giống như đang đáp lại hắn vậy.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
48 chương
17 chương
83 chương
3 chương
1 chương