Nữ Y Về Thời Loạn
Chương 89
Edit: Yunchan
Văn Đan Khê nghe vậy thì lòng không khỏi xót xa. Cô dựa sát vào người hắn, không cần biết hắn có nghe thấy không, chỉ ghé vào tai hắn thủ thỉ: “Nhị Tín, ta sẽ mãi mãi không rời xa chàng.”
Một lát sau, Trần Tín mới từ từ hỏi lại: “Đan Khê, có thật không?”
“Thật, đồ ngốc.” Lúc này hắn không ừ hử gì nữa, nghiêng đầu qua ngủ mất đất.
Hôm sau lúc tỉnh lại, Văn Đan Khê phát hiện đầu tóc hai người rối thành nùi quấn hết vào nhau. Cô khẽ nhích người, Trần Tín cũng thức dậy theo. Hắn dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm, cười khì gỡ tóc cô ra khỏi cổ, sau đó chống người thấy trời vẫn còn chưa tỏ, bèn nằm xuống ôm ghì lấy Văn Đan Khê ngủ tiếp.
Hai người trải qua một phen lăn qua lăn lại thì không buồn ngủ nữa, nhưng lại lưu luyến ổ chăn ấm áp, nên không ai muốn nhúc nhích.
Vì tối qua Trần Tín uống quá nhiều nên giọng hơi khàn, hắn ho khan một tiếng rồi nói với giọng áy náy: “Đan Khê, có phải chuyện rắc rối của ta nhiều quá không? Chuyện này tới chuyện khác, chưa cho nàng yên tĩnh lần nào.”
Văn Đan Khê mỉm cười, bóp bóp mũi hắn, nói: “Chúng ta là vợ chồng vốn nên chia sẻ với nhau, chàng khách sáo với ta như vậy làm gì hả!”
“Nương tử, nàng thật tốt.” Trần Tín nói chuyện trên trời dưới đất với nàng, nhưng không nhắc câu nào tới Đỗ thị. Văn Đan Khê cũng không hướng tới đề tài này, có lẽ hắn còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào. Hai người nằm lỳ ở trên giường một hồi, tới tận giờ Tý mới chịu rời giường.
Hai người giúp nhau chải mặt rửa đầu xong thì cùng ra khỏi phòng, Xuân Thảo tới bẩm báo, một canh giờ trước Đỗ thị có tới đây một chuyến. Trần Tín vừa nghe nhắc tới Đỗ thị, chân mày đã bất giác chau lại. Văn Đan Khê vội vã đánh lạc hướng, đồng thời nhìn Xuân Thảo ra hiệu, ý bảo chuyện này không nên nói trước mặt Trần Tín.
Cứ thế vài ngày sau, tâm trạng của Trần Tín dần bình ổn trở lại. Bình thường không phải xử lý công sự với Tần Nguyên, thì là tới thao trường luyện binh. Hắn hoàn toàn phớt lờ Đỗ thị, hệt như không có người này tồn tại. Đỗ thị thỉnh thoàng qua lại chủ viện, có lúc tình cờ gặp mặt Trần Tín, thì sẽ dùng vẻ mặt chờ mong cùng áy náy nhìn Trần Tín, nhưng từ đầu chí cuối Trần Tín vẫn đối xử lạnh nhạt với bà. Để tránh cho bà xấu hổ, Văn Đan Khê đành phải cười cười nói chuyện đông chuyện tây với bà.
Mặc dù hai người không nói với ai chuyện của Đỗ thị, nhưng những người khác đều biết được chuyện này rất nhanh. Tần Nguyên, Lý Băng Nhạn và Mặc Thẹo lục tục đến thăm Đỗ thị, gọi thẩm nương thẩm nương luôn miệng, lễ vật thì tặng tới chất đống. Bao nhiêu năm qua Đỗ thị luôn chịu hết sự khinh thường và chà đạp của người đời, chưa bao giờ được người ta tôn trọng như bây giờ. Tuy con trai tới giờ vẫn chưa chính thức thừa nhận bà, thế nhưng con dâu và huynh đệ của con trai đều đã ngầm thừa nhận, vậy sớm muộn gì con bà cũng tháo được khúc mắc trong lòng thôi.
Nghĩ thông được điều này, bà cũng không còn khúm núm dè dặt như lúc mới tới nữa, mà trở nên cởi mở hơn. Trong khi Trần Tín thì vẫn giữ nguyên bộ dạng hậm hực không vui. Văn Đan Khê khuyên vài lần rồi cũng đành thôi, có một số việc chỉ có bản thân người trong cuộc mới giải quyết được.
Trần Tín không rầu rĩ được bao lâu, thì Tây Bắc lại truyền tin chiến báo về lần nữa. Báo rằng Thát tử đóng quân ở Tần Châu lần hai, Hồng đại hồ tử e không cầm cự nổi, nên cấp tốc gửi thư cầu cứu về Dịch Châu. Trần Tín không thể đẩy trách nhiệm cho người khác, lập tức thương lượng với Tần Nguyên chuyện dẫn binh cứu viện. Hai huynh đệ hợp với một đội phụ tá khua chiêng gõ trống định ngày lành, mắt thấy đã đến ngày xuất chinh, Trần Tín nhìn bụng dưới đã hơi lớn của Văn Đan Khê, vẻ mặt lo âu không nỡ.
Văn Đan Khê lại cười khuyên nhủ: “Nhị Tín, chàng cứ yên tâm đi đi. Đừng lo cho ta.” Nói đoạn cô nắm tay Trần Tín đặt lên bụng mình, khích lệ: “Ta thấy Nhị đệ kỳ vọng quá nhiều vào con của chúng ta, mấy hôm nay đệ ấy tặng cho ta toàn là sách trị quốc an bang, chàng làm cha, nên vì con chúng ta mà gây dựng chút cơ nghiệp mới phải.”
Trần Tín vừa nghe thấy lời này thì thương cảm trong lòng cũng xua tan đi không ít, thay vào đó là dào dạt hăng hái, hắn vỗ ngực một cái thật kêu: “Người làm cha ta đây tài khác không có, chứ đánh hạ vài tòa thành thì có thừa. Nương tử cứ ở nhà chờ tin chiến thắng của ta đi.”
“Được, phu quân, ta ở nhà chờ tin lành.”
“Ta không ở bên, nàng nhất định phải chú ý thân thể, đừng nhớ mong ta, cũng đừng lo lắng cho ta, trong quân ta vẫn giống hệt như trước, ngay cả ngựa cái cũng không nuôi.”
“Biết rồi, đồ ngốc. Chàng không thể nói chuyện nào bớt ngốc hơn được à?”
Trần Tín ngẫm nghĩ một hồi, rồi nghiêm mặt nói: “Còn người ở Bắc viện kia, nàng cũng đừng chiều ý quá. Nàng mới là nữ chủ nhân trong nhà này. Nếu bà ta làm nàng tức giận, trở về nàng cứ nói cho ta biết.”
Văn Đan Khê hé miệng cười, chỉnh lại cổ áo cho hắn một chút, rồi nhỏ giọng nói: “Chàng yên tâm đi, lòng người cũng là thịt mà, ta lấy lễ đãi bà, chắc chắn bà cũng đối xử với ta như vậy thôi.”
Hai người tha thiết nói lời từ biệt, dặn dò nhau, càng nói càng nhiều chuyện. Mãi tới khi chiến mã hết nhịn nỗi phải đập móng trước, Văn Đan Khê mới đành nhịn cơn bịn rịn xuống, giục hắn lên ngựa.
Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng hô hoán mang theo nức nở vang lên: “Lập Hổ —“
Là Đỗ thị tới.
Trần Tín thở ra một hơi thật dài, nhìn bà với ánh mắt u ám bất định.
“Lập Hổ, trời lạnh lắm, đây là áo bông mẹ may cho con.”
Nói rồi, bà đưa bọc quần áo tới với vẻ thấp thỏm bất an, Trần Tín không nhận lấy mà chỉ nói nhạt nhẽo: “Đan Khê đã chuẩn bị cho ta đủ rồi.”
Trong mắt Đỗ thị lóe lên tia thất vọng não nề, cắn môi đứng lặng người.
Văn Đan Khê vội vàng lên tiếng: “Trời Tần Châu rất lạnh, chàng mang nhiều áo cũng tốt mà. Đây cũng là tâm ý của mẹ, chàng hãy nhận đi.”
Văn Đan Khê nghe theo đề nghị của Lý Băng Nhạn, đã đổi sang gọi Đỗ thị là mẹ. Đây cũng là chuyện không thể không làm, vì hiện tại cả Trần phủ đều đã biết thân phận của Đỗ thị, cô gọi thẩm tiếp thì hơi không ổn.
Trần Tín do dự một chút cuối cùng vẫn nhận lấy, Đỗ thị trao cho Văn Đan Khê một nụ cười cảm kích, Văn Đan Khê cũng gật đầu đáp lại. Trần Tín nhìn Văn Đan Khê, cảm giác mình còn đầy một bụng lời chưa nói hết. Đúng lúc này, Trần Quý Hùng cũng sải bước đi tới.
“Nghĩa phụ —“ Trần Tín vội vàng đưa đồ cho thân binh bên cạnh, rồi bước lên đỡ Trần Quý Hùng.
Trần Quý Hùng dùng bàn tay đang cầm quạt hương bồ vỗ vỗ vai Trần Tín, nói lời sâu sắc: “Nhóc Tín à, tới chiến trường rồi cũng đừng cố khoe dũng, đánh nhau phải biết động não, con cũng không còn độc thân nữa, vợ và con của con đều đang ở nhà chờ con đấy.”
Trần Tín ra sức gật đầu: “Nghĩa phụ, con nhớ cả rồi. Con sẽ bình an trở về.”
Trần Quý Hùng nhìn Trần Tín trong bộ giáp trụ sáng loáng, rồi nhìn qua chiến mã đang ngóc đầu hí vang, trên gương mặt bất giác toát ra vẻ cô đơn của anh hùng tuổi xế chiều.
Văn Đan Khê vội xoa dịu: “Nghĩa phụ, lão nhân gia người cũng đừng cảm thấy tiếc nuối, thế đạo này có nơi nào không phải chiến trường đâu? Dịch Châu đúng lúc đang cần một lão tướng như nghĩa phụ trấn giữ.”
Trần Tín cũng nói với vẻ trịnh trọng: “Đúng vậy nghĩa phụ. Nhị đệ là một thư sinh, sau này có chuyện gì còn phải nhờ người chỉ dạy thêm. Có người ở đây, con có thể yên tâm ra tiền tuyến giết địch.”
Trần Tín với Văn Đan Khê kẻ xướng người họa, nói tới độ Trần Quý Hùng cũng vui vẻ hơn hẳn. Không thể không nói, nghĩa tử này của ông nói năng làm việc đã trưởng thành hơn trước đây không ít.
Trần Tín cáo biệt mọi người lần nữa, mắt thấy thời gian không còn sớm, hắn đành phải lên ngựa xuất phát. Tiếng vó ngựa vang lên rầm rập, tung lên gió bụi đường xa.
Văn Đan Khê đứng trong cơn gió lạnh, đưa mắt nhìn đại đội nhân mã dần dần khuất xa, Lý Băng Nhạn thấy thế bèn nhẹ giọng khuyên nhủ: “Muội muội, trời lạnh lắm, mau vào nhà thôi.”
Đỗ thị cũng ở bên ân cần khuyên bảo. Văn Đan Khê níu lấy cánh tay Lý Băng Nhạn, đoàn người đưa tiễn chậm rãi trở về.
Bữa tối Lý Băng Nhạn cố ý ăn chung với cô, Tần Nguyên cũng đặc biệt đưa tới không ít đồ ăn ngon. Ban ngày còn đỡ, tới khi đêm xuống, Văn Đan Khê lại cảm thấy vô cùng gian nan. Quả nhiên, thói quen cũng là một loại ma quỷ, hiện tại cô đã quen nằm ngủ trong lòng Trần Tín, quen kề sát vào thân thể nóng hổi của hắn, hôm nay lại thấy chăn lạnh gối trống. Cô khẽ trở mình, thấy hình như trong chăn có vật gì đó, Văn Đan Khê ngẩn ra, đưa tay lôi thứ đó ra. Hóa ra là một con búp bê vải to đùng, trên người búp bê còn mặc áo lót và tiết khố của Trần Tín. Khỏi cần phải nói, trừ tên ngốc kia ra thì còn ai vào đây nữa.
“Cái đồ ngốc xít này.” Văn Đan Khê lẩm bẩm.
Rồi cô ôm con búp bê vào lòng, nghĩ tới cái tướng ôm búp bê ngủ khôi hài của Trần Tín thì nhịn không được cười. Cô khép mắt lại, chẳng biết qua bao lâu đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
60 chương
398 chương
44 chương
9 chương
19 chương
5 chương