Edit: Yunchan Hôm sau Tần Nguyên và nhóm Chu Thông đều trở lại bình thường, nhưng lời đồn thì quả nhiên đã lan khắp mọi ngõ ngách. Hạ nhân trong phủ cũng bàn tán ầm ĩ. Trần Tử Khôn còn chính tay xử phạt vài người. Chẳng qua, lời đồn nói sao cũng chỉ là lời đồn. Đồn được vài ngày rồi cũng dần tan biến. Lúc này đây nguy cơ lớn nhất của Văn Đan Khê và Trần Tín rốt cuộc cũng vượt qua bình yên. Chẳng những hai người không bị chia cách, mà trái lại còn sâu đậm thắm thiết hơn trước đây. Sau việc này Trần Tử Khôn như chợt trưởng thành hơn, từ đó trở đi, cô không nghịch phá với lũ con trai nữa, mà vào mỗi sáng đều theo phụ thân luyện tập võ nghệ, buổi chiều thì theo Chu Thông đọc sách viết chữ. Buổi tối còn quấn lấy mẫu thân học thêm bận nữa. Trần Tín và Văn Đan Khê nhìn vào thì vui mừng, nhưng đau lòng lại nhiều hơn. Cứ thế qua hai năm, Trần Tử Khôn đã mười tuổi. Càng thông minh chững chạc hơn trước đây, cũng càng ham học không biết mệt mỏi. Văn Đan Khê còn sai người mời danh sư từ Giang Nam về dạy học cho cô. Hơn nữa còn đủ mọi thể loại, cưỡi ngựa bắn cung, bày binh bố trận, nho học kinh học, dịch học vân vân. Chỉ cần cô muốn học, Văn Đan Khê đều làm mọi cách để thỏa mãn nguyện vọng của cô. Theo lời của Trần Tín là, so với nuôi con trai còn phí tâm hơn. Tuy nói thế, nhưng hai người cũng không giữ rịt cái quan niệm sáo rỗng “Nữ tử không tài mới là đức”. Con gái muốn học, tất nhiên họ sẽ cố hết sức để dành cho con điều kiện tốt nhất. Đương nhiên những điều kiện tiện lợi này, những đứa bé khác cũng được hưởng ké không ít. Như Bạch Hiển Bạch Linh và hai đứa con của Tần Nguyên cũng học chung với cô. Có điều, con của Mặt Thẹo và Hồng đại hồ tử thì y chang cha mẹ chúng, chẳng hứng thú mấy với chuyện học hành. Một nhà ba người Trần Tín hoà thuận vui vẻ là thế, nhưng Tần gia lại không được lạc quan lắm. Không biết tại sao Tần Nguyên lại đột nhiên ngã bệnh, Văn Đan Khê sợ y lại có khúc mắc gì, còn cố ý tới thăm y, luôn thể hiện rõ là mình đã hoàn toàn tha thứ cho y, cũng dặn y hãy chăm sóc cơ thể cho thật tốt. Mặc dù được Lý Băng Nhạn chăm sóc chu đáo và mọi người quan tâm, nhưng Tần Nguyên vẫn ngày một gầy xọp đi trông thấy. Bọn Trần Tín mời hết danh y nhưng ai cũng bó tay hết cách. Chuyện này lại làm Trần Tín lo tới nóng ruột. Nói thật thì, tình cảm của hắn với Tần Nguyên còn sâu đậm hơn những huynh đệ khác nhiều, giờ đây Tần Nguyên mắc phải căn bệnh lạ này, nằm mãi trên giường, hỏi sao hắn không nóng lòng? Trần Tử Khôn suy nghĩ một lát, rồi nói với Văn Đan Khê: “Mẫu thân, hay là Nhị thúc bị tâm bệnh?” Văn Đan Khê trầm ngâm giây lát, mặt mang ngờ vực: “Cũng có thể lắm.” Trần Tử Khôn cười thần bí: “Mẫu thân, chờ con dò la thực hư rồi lại nghĩ đối sách.” Văn Đan Khê vỗ vỗ đầu cô, vẻ mặt hiền lành: “Cứ để mẹ với cha đi thăm được rồi, con còn bé thì biết gì chứ. Nhị thúc con có tâm sự thì cũng đâu nói với con.” Trần Tử Khôn hếch đầu ngạo nghễ: “Mẫu thân, sau này có chuyện gì, mẹ cứ mạnh dạn cho nữ nhi đi làm. Sau này con là người làm đại sự, nên trải nghiệm sớm mới phải.” Văn Đan Khê buồn cười, bây giờ Tử Khôn ngày một lớn, dần dần cô cũng có thể nhìn ra cái bóng của Trần Tín trên người con. Cô nhóc này trước mặt người ngoài còn bình thường, nhưng vừa về tới nhà, ở trước mặt hai vợ chồng họ thì thỉnh thoảng lại lộ ra bộ dạng ngốc nghếch. Quả nhiên, di truyền là không thể coi thường. Cuối cùng Trần Tử Khôn thừa dịp cha mẹ không để ý tới mình, bèn xách một cái rổ lặng lẽ đi tới một cái viện bỏ hoang ở chợ Tây, sau nửa canh giờ, cô cắp rổ đi tới Tần gia. Linh nhi và Lộ Lộ vừa thấy cô tới thì vội cười chào đón. “Bảo nhi, sao gần đây muội không tới chơi với bọn ta.” Tiểu Tử Khôn đáp nghiêm trang: “Ừm, một lời khó nói hết. Muội tới thăm Nhị thúc, lát nữa sẽ nói chuyện tiếp với hai người.” Lộ Lộ xung phong nhận việc: “Bảo nhi tỷ tỷ, muội đi thăm cha với tỷ.” Tử Khôn vội xua tay lắc đầu: “Không cần đâu, tỷ chỉ nói mấy câu với Nhị thúc thôi, muội cho tỷ mượn cha chút nhé.” Lộ Lộ là một đứa trẻ khôn lanh, vừa nghe cô nói vậy thì đành thôi không theo nữa. Tử Khôn vuốt phẳng y phục, cúi đầu nhìn thoáng qua cái rổ, sau đó cấp tốc ôn lại những câu nghĩ sẵn trong đầu một lần, trên mặt cô lộ ra nụ cười quỷ quái, rồi nghênh ngang đi vào. “Nhị thúc, thúc có khỏe hơn chút nào không? Bảo nhi tới thăm thúc đây.” Tần Nguyên đang dựa người vào gối đầu ngủ mơ màng, nghe thấy âm thanh, y chậm rãi mở mắt ra, nhìn thoáng qua tiểu Tử Khôn rồi cười gượng gạo: “Sao Bảo nhi lại tới đây?” Tử Khôn gật đầu, gương mặt lo lắng: “Nhị thúc, thúc sao rồi? Gầy xọp đi thế này, Bảo nhi rất lo cho thúc.” Tần Nguyên xua xua tay: “Không sao đâu, ai mà không có lúc bị bệnh. Coi chừng bệnh lây qua cho con, đi tìm muội muội chơi đi.” Tử Khôn cười hì hì, dâng cái rổ lên như dâng vật quý, nói với vẻ huyền bí: “Nhị thúc, con nghe mẫu thân nói là dùng thứ trong rổ này ngâm rượu thuốc thì có thể trị bách bệnh. Cho nên hôm nay Bảo nhi mang riêng tới viện để Nhị thúc uống.” Lòng Tần Nguyên ấm áp, nụ cười trên mặt càng hòa ái hơn: “Bảo nhi có lòng, còn biết nghĩ cho Nhị thúc, lại đây, để thúc xem thử là thuốc gì.” Tử Khôn chỉ chờ câu này, cô vươn cánh tay nhỏ bé ra, vén mảnh vải trắng che rổ, sau đó xách một cái lồng tết cỏ lên, cười hì hì nói: “Nhị thúc, thúc coi.” “Hả —“ Tần Nguyên không nhìn còn ổn, vừa nhìn đã lập tức bật kêu thành tiếng. Trong đó lại là một con rắn bạch hoa dài như cái chùy lửa. Bên ngoài lập tức có người gõ cửa hỏi có chuyện gì. Tần Nguyên sợ tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu, phất tay nói: “Đừng để cho họ vào, đại di và muội muội đều sợ cái này!” Trần Tử Khôn cười nhẹ nhàng: “Nhị thúc yên tâm đi, con đã cài then cửa rồi.” Nói rồi cô duỗi tay mở lồng sắt, toan thả con rắn ra. “Đừng đừng, Bảo nhi, coi chừng nó cắn con!” Tần Nguyên toát mồ hôi lạnh. Trần Tử Khôn nghe lời lấy mảnh vải trắng che kín rổ lại, sau đó bước tới ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước giường Tần Nguyên, dịu giọng trò chuyện với y. Tần Nguyên hơi bình tâm lại, y nhìn về cô cháu gái này với ánh mắt ngày càng phức tạp. “Bảo nhi, tại sao con không sợ rắn?” Tất nhiên y biết lúc bé cô đã từng chơi với thứ này như sợi dây, nhưng lúc ấy y chỉ nghĩ cô căn bản không biết sợ là gì, đâu tài nào ngờ được khi lớn lên cô vẫn dám nghịch rắn chứ. Trần Tử Khôn đỡ cằm, nói với giọng nhạt nhẽo: “Tại sao con phải sợ nó chứ, hồi bé con thường mơ thấy nó.” “Cái gì? Sao Bảo nhi lại mơ thấy thứ đáng sợ này!” “Bảo nhi cũng chẳng biết tại sao, chẳng qua, Nhị thúc, con cho người biết điều này, trước đây con hay mơ thấy con rắn to cỡ eo mình, trên đầu nó còn có sừng, trên người nó có vảy, nó cứ bay vờn quanh con mãi…” “Cái gì?” Tin tức này quả là long trời lở đất, Tần Nguyên đột nhiên linh hoạt hơn rất nhiều, y thoắt cái ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc hỏi: “Bảo nhi, con nói thật chứ?” Trần Tử Khôn gật đầu: “Nhị thúc, thúc cũng biết tính của Bảo nhi mà, từ nhỏ tới lớn con chưa từng nói bậy.” Đúng vậy, cô chưa từng nói dối việc nhỏ, chỉ nói dối chuyện lớn thôi. Tần Nguyên bị câu này của cô làm trỗi dậy một đợt cuồng phong bão tố. Y im lặng hồi lâu, sau đó nhìn Tử Khôn bằng ánh mắt sắc bén, chậm rãi hỏi: “Vậy vì sao con không nói sớm cho Nhị thúc biết?” Trần Tử Khôn nhìn y lom lom, vẫn là gương mặt bình tĩnh thản nhiên đó, chỉ đệm thêm cái lắc đầu khó xử: “Chuyện này không có cách nào khác, lệnh mẫu thân khó trái, mẫu thân không cho nói.” Tần Nguyên gật đầu, có lẽ tẩu bị lời tiên đoán kia làm cho sợ hãi, có lẽ tẩu ấy sợ dù nói cũng không ai tin. Tần Nguyên cúi đầu trầm tư, Trần Tử Khôn đứng dậy đúng lúc: “Nhị thúc, thúc nhất định phải dùng con rắn con bắt để ngâm rượu thuốc đó, sau này con sẽ tặng thêm cho thúc.” Tần Nguyên vội vã xua tay: “Đừng, con đừng bắt, coi chừng nó cắn con đấy.” “Nhị thúc, con không quấy rầy thúc dưỡng bệnh nữa, con về trước đây. Nếu Nhị thúc không chê con phiền, thì con sẽ tới nói chuyện với thúc nhiều hơn. Cha nói bất luận cha phiền bao nhiêu mệt bao nhiêu, vừa nhìn thấy con thì đã thoải mái cả người, chắc là Nhị thúc cũng vậy đó.” Tần Nguyên cười nhẹ, từ chối cho ý kiến. Trần Tử Khôn nói xong rồi lặng lẽ đẩy cửa bước ra, Tần Nguyên cũng không buồn ngủ nữa. Đáy lòng phẳng lặng bấy lâu nay của y như bị người ta đột ngột ném vào một tảng đá lớn. Lẽ nào… không có khả năng… Y càng nghĩ lòng càng rối, đột nhiên y kêu to một tiếng: “Đi mời Chu tiên sinh Hàn tiên sinh tới đây, bảo ta có chuyện quan trọng muốn bàn.” Người hầu ngoài cửa cung kính đáp: “Dạ.” Sau khi Chu Thông và Hàn sư gia tới, Tần Nguyên gấp rút mở thứ trong rổ ra cho hai người coi, hai người đương nhiên cũng giật mình hoảng sợ, đợi hai người hoàn hồn rồi, y mới lặp lại lời của Tử Khôn. Hai người nhất thời nghiêm túc hẳn lên, mơ thấy phi long hộ thân, hàm nghĩa này tất nhiên không nói cũng biết, huống chi còn có lời tiên đoán của Lý Thuần Phong làm bằng. Chỉ một chuyện đã làm người ta rất kích động, huống chi là cả hai. Nếu Trần Tử Khôn là bé trai, thì dù cô có ngốc gấp mười lần hiện tại, họ cũng tin ngay không nghi ngờ mảy may, cũng như dốc sức ủng hộ thiếu chủ như cô. Chỉ tiếc cô là nữ nhi. Ba người trầm mặc hồi lâu. Hàn sư gia chậm rãi lên tiếng: “Từ nhỏ tiểu thư đã khác xa người thường, sau khi lớn lên thì càng thiên tư thông minh, hầu như chỉ cần đọc qua là nhớ, thứ cho lão phu nói lời quá đáng, dù là thiếu gia cũng hơi thua kém.” Tần Nguyên cười nhã nhặn, gật đầu nói: “Tiên sinh đừng khách khí, con trai của ta tất nhiên ta rõ.” Tiếp đó, y lại ngập ngừng: “Có điều, từ xưa tới nay, chưa từng có nữ hoàng lâm triều…” Ba người mỗi người phát biểu ý kiến của mình, chưa kết luận được. Cuối cùng vẫn do Hàn sư gia đề nghị: “Nói lại thì đại tướng quân và tiên sinh bây giờ còn đang tráng niên, hơn nửa tuổi của tiểu thư cũng không lớn, chúng ta cứ từ từ khảo sát là được.” Tần Nguyên nhìn về phía Chu Thông, hỏi cung kính: “Vì sao Chu tiên sinh vẫn trầm mặc?” Chu Thông nhẹ nhàng vuốt râu, thư thả nói: “Thứ cho lão phu nói thẳng, bệnh của tiên sinh là tâm bệnh đúng chứ?” Tần Nguyên bị đâm trúng tâm sự, sắc mặt có vẻ xấu hổ. Y bật cười thản nhiên thừa nhận: “Cũng coi như vậy, tuy nói ta và đại ca còn đang tráng niên, nhưng tục ngữ nói rất hay, khi hơi còn lo toan đủ thứ, lúc Vô Thường đến mọi chuyện đều buông xuôi. Ngộ nhỡ chúng ta có bất trắc gì, người thừa kế chưa định được, lúc ấy Dịch Châu không đại loạn sao. Ý của đại ca, tuy muốn giao mười sáu châu phương Bắc cho Thừa Tự cai quản, nhưng trong lòng ta chung quy vẫn khó an. Huống chi, nó chỉ có tài bậc trung, làm sao tiếp quản được đại nghiệp này.” Chu Thông và Hàn sư gia cùng gật đầu. Tư tưởng của Tần Nguyên rất chính thống, y cho rằng người kế nhiệm Dịch Châu phải là hậu nhân của Trần Tín, nhưng Trần Tín căn bản không có con nối dõi, nạp thiếp thì thất bại hoàn toàn. Mắt thấy thời gian trôi qua quá nhanh, mình và mấy huynh đệ cũng lớn tuổi dần, thời cuộc rối ren của thiên hạ vẫn còn đó, y có thể nào không lo lắng đây? Chu Thông nhìn Tần Nguyên thành khẩn trút hết tâm sự trong lòng ra, ngay phút chốc không còn băn khoăn nữa. Thấy thế Chu Thông bèn đứng dậy rảo vài bước trong phòng, rồi nói ra suy nghĩ mà mình đã ấp ủ từ lâu: “Nếu đại tướng quân không có con nối dõi, mà Nhị tướng quân lại cảm thấy phò trợ Thừa Tự công tử thì bất an trong lòng, theo lão phu thấy, sao không triệu tập hết hậu duệ của năm vị tướng quân lại, cho danh sư dạy bảo, chờ hơi lớn rồi thì giao cho công sự, sau đó từ từ chọn lựa. Như vậy, có thể tìm ra người kế nhiệm thích hợp, giúp Nhị tướng quân đỡ phải bất an trong lòng, còn tránh cho huynh đệ nghi kỵ, chẳng phải là tam cử tam tiện sao?” Chu Thông vừa dứt tiếng, đã nghe Hàn sư gia cất giọng khen: “Hay, hay lắm.” Lo âu của Tần Nguyên cũng vơi bớt, vỗ tay khen: “Chu tiên sinh nói thế làm ta chợt thông suốt, nhưng nếu làm vậy thì chẳng phải loại bỏ đại ca ra rồi ư?” Hàn sư gia lập tức nói tiếp: “Đại tướng quân không có con trai, nhưng tiểu thư cũng biết đấu võ kia mà.” “Chuyện này…” Tần Nguyên và Chu Thông ậm ờ lưỡng lự, hai người vô thức nhìn nhau cười bất đắc dĩ, tuy không tán thành lắm, nhưng trừ cách đó ra thì cũng chẳng còn đường nào khác. Ba người thương lượng thêm một lúc lâu, rồi Chu Thông và Hàn sư gia mới cùng nhau cáo từ ra về. Chẳng biết do bị con rắn hù cho toát mồ hôi, hay bị tin này làm cho phấn chấn tinh thần, nói chung sau hôm đó, sức khỏe của Tần Nguyên bắt đầu chuyển biến tốt đẹp. Sau khi Trần Tín biết được tin này thì cười tới toe toét. Vừa khỏe lên đôi chút, Tần Nguyên đã vội gọi Trần Tín tới, hai người đàm đạo tới khuya mới tan. Sau khi Trần Tín về tới nhà thì ngắm trái ngó phải con gái mình, vẻ mặt nghi hoặc và mờ mịt. Văn Đan Khê vội hỏi sao thế. Xưa nay Trần Tín là người không giấu được bí mật, vợ vừa hỏi hắn đã khai hết: “Nhị đệ nói sau này muốn bồi dưỡng Bảo nhi thành người thừa kế.” “Gì cơ?” Văn Đan Khê kinh ngạc thấy rõ, cô trầm ngâm giây lát rồi ngoảnh sang Tử Khôn, trịnh trọng hỏi: “Bảo nhi, con thấy việc này thế nào?” Trần Tử Khôn không ngờ Tần Nguyên lại ra quyết định nhanh như thế, cô dằn vui sướng trong lòng xuống, đáp với vẻ nhu thuận lại bất đắc dĩ: “Thật ra Bảo nhi vẫn muốn ở bên cạnh cha mẹ, có điều, bây giờ cha không có người nối nghiệp, thân nữ nhi như con đành phải đứng ra, nghĩa bất dung từ gánh vác trách nhiệm này. Vì bách tính mười sáu châu Hà Đông của chúng ta, cũng vì cho các thúc thúc an lòng, Bảo nhi nguyện hy sinh bản thân, hoàn thành nguyện vọng của mọi người.” Văn Đan Khê nghe kiểu nói năng trầm bổng êm tai của con gái mà ngờ vực thấy rõ. Trần Tín thì cảm động tới rối tinh rối mù. Hắn kích động nói: “Bảo nhi, cha không thương lầm con. Con nhỏ như vậy mà đã biết lấy đại cục làm trọng. Bé gái khác hằng ngày đều ở nhà bắt bướm thêu hoa, nhưng con thì phải phơi nắng phơi gió ở thao trường, còn phải nghe tiên sinh dạy cả đống thiên thư.” Tử Khôn tiếp lời: “Cha, đây là chuyện Bảo nhi nên làm.” Trần Tín còn định nói tiếp, thì đúng lúc có người báo rằng Mặt Thẹo tới gặp hắn. Trần Tín đành phải tạm biệt vợ con đi gặp Mặt Thẹo. Văn Đan Khê đâu dễ lừa như vậy, cô híp mắt dò xét con gái, im lặng hồi lâu, sau đó chỉ hỏi một câu nhàn nhạt: “Tử Khôn, con nghĩ vậy thật à?” Trần Tử Khôn cực hiểu mẹ mình không dễ lừa như cha, thế là cô lật đật vứt luôn bộ mặt hiên ngang lẫm liệt, hùng hồn dữ dội vừa rồi, thay vào đó là cái mặt cười lấy lòng: “Sự sắc sảo của mẫu thân đúng là thiên hạ vô song, trên đời không ai bằng. Nếu nữ nhi là Tôn Ngộ Không, thì mẫu thân chính là Phật Như Lai, nữ nhi lăn lộn cách chi cũng không vượt nổi ngũ chỉ sơn của mẹ.” Văn Đan Khê cười khẽ, cô nhìn chăm chăm khuôn mặt xinh xắn lại toát ra anh khí của con gái, trừ mắt và màu da ra thì cô bé giống hệt cha mình, sau khí lớn lên chắc sẽ thành một cô nương đoan trang khí phách. Cô đưa tay sửa sang lại cổ áo của cô bé, cô vẫn chưa thích nghi được với sự trưởng thành sớm của con gái mình, ngẫm lại lúc mình mười tuổi đang làm gì? Không phải trông mong thầy cô cho ít bài tập, thì cũng chỉ chăm chăm dán mắt vào TV. Song, cô ngẫm lại, khoảng cách giữa cổ nhân và người hiện đại là cả một vực sâu, bé gái nơi đây mới mười ba tuổi đầu đã phải lập gia đình. Haizz… Văn Đan Khê quan sát hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Bảo nhi, con nghĩ kỹ rồi sao? Làm người thừa kế của phụ thân hoàn toàn không dễ dàng đâu. Mẹ và cha con chỉ hy vọng con có thể sống hạnh phúc là đã hài lòng rồi, những thứ khác đều không quan trọng.” Trần Tử Khôn đáp nghiêm túc: “Mẫu thân, con muốn thử. Hơn nữa mẫu thân, mẫu thân quên trước đây đã từng dạy Bảo nhi rằng, làm người phải dám nghĩ dám làm. Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền sao. Nếu ngay cả nghĩ chúng ta cũng không dám nghĩ, thì chẳng phải cả đời này đều vô nghĩa rồi sao? Mẫu thân, mẹ và cha bằng lòng sống bình yên qua ngày, nhưng trên đời này không phải tất cả mọi người đều bằng lòng với cuộc sống như vậy. Con đã nghĩ rất kỹ rồi.” Văn Đan Khê ngẫm kỹ lại lời con, lặng thinh trong phút chốc. Trần Tử Khôn thấy mẫu thân im lặng hồi lâu, bèn hỏi với giọng không chắc chắn: “Mẫu thân, lẽ nào mẫu thân nghĩ bé gái bọn con thấp hơn bé trai một bậc? Cho nên không tán thành con làm vậy?” Văn Đan Khê đáp vội: “Tất nhiên không, mẫu thân cũng là nữ nhân, sao lại có loại suy nghĩ này chứ?” Trần Tử Khôn dẫu môi, hừ lạnh một tiếng: “Nhưng trên đời này có rất nhiều người dù là nữ nhân nhưng cũng nghĩ như thế, tự họ nghĩa còn chưa đủ, còn muốn để người khác nghĩ y như mình. Chính họ không dám nghĩ không dám làm, lại luôn chối bỏ người khác cũng không làm được!” Văn Đan Khê thở dài trong lòng, chẳng biết con gái có tư tưởng như vậy là may mắn hay bất hạnh? Ở thời đại này, nó có suy nghĩ và kiến thức đó, nhất định sẽ biến thế tục thành một nơi hoàn toàn xa lạ… Bất chợt, cô ngẫm lại, mỗi người có chí riêng, hạnh phúc có trăm ngàn hình thái, tại sao cô cứ áp đặt quan niệm bản thân lên người khác chứ? Nhân sinh cùng lắm chỉ là cầu nhân đắc nhân mà thôi. Nếu con gái đã nguyện lòng thì cô sẽ để cho con gái đi.