Hiên Viên Phong nói là mười tám, thật ra thì cách ngày thông báo cho Lãnh Tâm Nhiên không tới một tuần. Lãnh Tâm Nhiên đã sớm nói qua chuyện đi dự tiệc với Hàn Thu Sinh, Hàn Thu Sinh đã đồng ý. Tuy nhiên ông cũng rất tò mò với người chú "Hiên Viên Phong" trong miệng Lãnh Tâm Nhiên này. Hàn Thu Sinh đã ở Yến Kinh hơn một tuần, bình thường mỗi ngày đều ra ngoài để làm quen với hoàn cảnh, những con đường xung quanh cũng đã tương đối thông thuộc. Bình thường đều là Lãnh Tâm Nhiên lái xe, phần lớn thời gian bọn họ không thích dùng tài xế, tài xế mang đến cho cô cảm giác bị người khác trói buộc. Nhưng hôm nay, tuy vẫn đi chiếc xe Lamborghini của cô, nhưng lái xe đã trở thành Hàn Thu Sinh, bởi vì cô mặc dạ phục (lễ phục dạ hội). Tuy là dạ phục, nhưng Lãnh Tâm Nhiên cũng không mặc quá mức cầu kỳ. Bộ váy màu tím nhạt, nhấn eo, hở vai, lộ ra khuôn mặt và bờ vai xinh đẹp. Bộ váy không dài, chỉ vừa qua khỏi đầu gối, bên trên thêu mấy đóa mai thanh nhã. Cả bộ váy được thiết kế rất đơn giản, hợp với độ tuổi và thân phận hiện tại của Lãnh Tâm Nhiên. Vóc người trước kia của cô rất nóng bỏng, vậy nên cô cũng không keo kiệt gì, những lúc tham dự các bữa tiệc luôn ăn mặc rất gợi cảm, nhưng mà bây giờ, cô biết thân phận của mình. Cho dù linh hồn của cô có trưởng thành đến mức nào thì cơ thể vẫn chỉ là một nữ sinh mười tám tuổi. Trên gương mặt cô vẫn còn mang theo vẻ non nớt cộng với thân hình trẻ con. Nếu bây giờ mà cô mặc những thứ trễ ngực, váy ngắn, quả thật là không thích hợp chút nào. Lãnh Tâm Nhiên cũng không mấy xem trọng chuyện ăn mặc cho lắm, luôn lấy đơn giản làm chủ. Nhưng cô cũng biết đây là bữa tiệc, thế nên mái tóc dài luôn được buộc đuôi ngựa phía sau cũng được quấn lên, được cố định bằng một cây trâm ngọc màu lục. Vì búi tóc hơi nghiêng nên có vài sợi tóc xõa xuống bên mặt, cả người vừa đơn giản, thanh thuần lại vừa mang vẻ quyến rũ. Lãnh Tâm Nhiên không xỏ lỗ tai nên không đeo khuyên tai, nhưng trên cổ lại đeo một sợ dây chuyền bảo thạch màu tím, rất hợp với bộ váy của cô. Sợi dây chuyền này là do Dạ Mộc Thần tặng cô, anh đã mua ở Nam Phi rồi tự mình mài nhẵn, là một món trang sức mà cô rất thích, cũng là món trang sức mà kiếp trước cô hay dùng. Hôm nay đeo lại món trang sức mình để lại lúc trước, cảm thấy có gì đó hơi kỳ quái. Vừa đến bữa tiệc, Hàn Thu Sinh xuống xe trước. Hôm nay ông mặc bộ vest trắng do Lãnh Tâm Nhiên chọn, phối hợp với dáng người của ông mang đến cảm giác tao nhã, lịch sự. Mở cửa xe, ông giơ tay ra với Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên đặt tay lên tay ông, sau khi bước xuống xe rồi, chuyện đầu tiên cô làm chính là quét mắt nhìn một lượt khắp xung quanh. Mặc dù trang phục của Lãnh Tâm Nhiên cũng được xem là lộng lẫy, nhưng không thể không nói, so với những cô gái ăn mặc, trang điểm lộng lẫy bên trong thì người ăn mặc đơn giản, để mặt mộc như Lãnh Tâm Nhiên quả thật không thể sánh bằng. Tuy nhiên cô lại thắng ở khí chất, khuôn mặt lại xinh đẹp, tinh xảo, đứng cạnh Hàn Thu Sinh, nam đẹp nữ xinh, cũng thành công trở thành tiêu điểm hấp dẫn ánh mắt của một số người. "Đi thôi." Lãnh Tâm Nhiên thu hồi tầm mắt, gật nhẹ đầu với Hàn Thu Sinh. Hàn Thu Sinh không phải chưa từng tham gia yến tiệc, nhưng giờ phút này ông vẫn có chút khẩn trương. Ông phát hiện, những chiếc xe đậu xung quanh đều là những hãng xe nổi tiếng giá trên trăm vạn, hơn nữa phần lớn còn là bản giới hạn. Những nhân vật bước từ trên xe xuống, có vài người là danh nhân mà ông chỉ có thể gặp được trên báo. Chú Hiên Viên của Tâm Nhiên, rốt cuộc là ai? "Tâm Nhiên, thật nhiều nhân vật lớn." Trong lúc đi vào đại sảnh, Hàn Thu Sinh cúi thấp đầu nhỏ giọng nói với Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên kéo tay ông, sau khi nghe xong thì vẻ mặt không chút thay đổi: "Ừ, thân phận của chú Hiên Viên rất không tầm thường. Tiệc sinh nhật của ông ấy đương nhiên sẽ có rất nhiều người tới dự. Nhưng không phải ai cũng có thể đến, chú có thấy không, bên cạnh cửa có người canh chừng, phải kiểm tra thiệp mời xong mới được đi vào. Chú, hôm nay, những người chú thấy ở đây gần như là toàn bộ những nhân vật lớn của Yến Kinh, rất nhiều người đều chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Nếu chúng ta muốn đứng vững ở Yến Kinh, vậy thì tối nay là một cơ hội rất quý." Hàn Thu Sinh vốn đang khẩn trương, nghe thế thì từ từ bình tĩnh lại. Nhìn cô gái chỉ cao tới vai mình bên cạnh, rõ ràng còn nhỏ như vậy, lại tỏ ra mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều. Nửa năm, cô lớn quá nhanh, nhanh đến mức ông chỉ có thể đứng từ xa nhìn theo, không thể đuổi kịp. "Ừ, ta biết." Trầm mặt một lắt, Hàn Thu Sinh nhẹ gật đầu. Ông biết, so với Lãnh Tâm Nhiên, ông chỉ là một ông chú già không có bất kỳ ưu điểm gì, nhưng, nếu có thể, ông nguyện vì cô mà đánh cược một lần. Tiệc sinh nhật của Hiên Viên Phong được tổ chức trong một ngôi biệt thự, phần sân bên trong biệt thự rất lớn, cũng may là có thể trực tiếp lái xe vào thẳng bên trong. Trước cửa đại sảnh có người canh chừng, những người đi vào đều phải đưa thiệp mời ra, nếu không thì không thể vào. Lãnh Tâm Nhiên không có thiệp mời, bởi vì Hiên Viên Phong trực tiếp gọi điện cho cô chứ không có gửi thiệp. Nhưng mà, cô không hề lo mình không vào được, bởi vì, quản gia của Hiên Viên Phong đang đứng cạnh cửa, thấy khách bước vào đều lễ phép trò chuyện vài câu. Mặc dù chỉ là quản gia, nhưng những nhân vật lớn kia không ai dám coi nhẹ ông, gần như đều sẽ dừng lại nói với ông mấy câu. "Bác quản gia." Lãnh Tâm Nhiên đi tới, cười nói với quản gia. Quản gia đang bận dọn gì đó, nghe gọi thì lập tức ngẩng đầu lên. Khuôn mặt đang cau mày của ông liền hiện ra nụ cười sáng rực hơn cả mặt trời: "Tâm Nhiên tiểu thư, người tới rồi." Nhưng người chung quanh khi thấy quản gia đối xử nhiệt tình với một cô bé như thế thì đều tò mò nhìn sang. Bọn họ cảm thấy, người có thể khiến cho quản gia của Hiên Viên Phong đối đãi nhiệt tình như thế gia thế tuyệt đối không tầm thường. "Bác quản gia, vị này là chú của cháu, họ Hàn. Chú, đây là quản gia của chú Hiên Viên, bác Tần." Lãnh Tâm Nhiên biết cơ hội trước mắt là khó có được, sau này chú có thể kỳ khai đắc thắng (vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã) hay không đều do lúc này. Vì vậy cô vội vàng nắm chắc cơ hội đây Hàn Thư Sinh ra giới thiệu cho quản gia. Hàn Thu Sinh vừa nhìn tình hình trước mắt đã đoán ra được ông lão này có thân phận không tầm thường, nghe Lãnh Tâm Nhiên nói thì lập tức lễ phép giới thiệu: "Bác Tần, chào bác tôi là Hàn Thu Sinh, cảm ơn bác bình thường đã chiếu cố đến Tâm Nhiên." Quản gia cũng là một người rất tinh tường, thấy Lãnh Tâm Nhiên kéo Hàn Thu Sinh ra liền đoán được là chuyện gì. Nhưng ông và tiên sinh nhà ông đều rất khoan dung với những người mình có thiện cảm, nên cũng vui vẻ phối hợp: "Hàn tiên sinh, chào ngài, tiên sinh nhà tôi vẫn luôn tò mò là gia đình thế nào mà lại nuôi dạy được một nhân tài như Tâm Nhiên tiêu thư đây, bây giờ gặp được Hàn tiên sinh xem như tôi đã hiểu được. Có một người chú tài hoa như thế, sao cháu gái có thể kém được chứ?" Ba người đứng đó tán gẫu, mặc dù thời gian không lâu nhưng vẫn hấp dẫn sự chú ý của mọi người, dù sao thì ngay cả những người nhà thế gia kia cũng đều chỉ được quản gia lễ phép thăm hỏi mấy câu, dùng ngữ điệu thân thiết thế này để nói chuyện phiếm, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Mắt thấy khách ngày càng đến nhiều, Lãnh Tâm Nhiên biết nếu tiếp tục nói chuyện nữa thì sẽ không ổn, vội nói với quản gia: "Bác quản gia, cháu không làm phiền bác tiếp khách nữa, cháu vào trước đây." Quản gia cười hiền lành: "Tiên sinh đang ở bên trong, nếu tiên sinh thấy Tâm Nhiên tiểu thư, nhất định sẽ rất vui." Có một màn như thế, người giữ cửa đương nhiên sẽ không yêu cầu Lãnh Tâm Nhiên và Hàn Thu Sinh phải trình thiệp mời rồi. Hai người lững thững bước vào, đây cũng được xem là kỳ khai đắc thắng rồi. Đến khi chung quanh không còn ai, Hàn Thu Sinh mới thở phào nhẹ nhõm. Ông lão vừa rồi kia, mặc dù chỉ là một quản gia, nhưng khí thế lại còn mạnh mẽ hơn cả những khách hàng bình thường ông gặp ở công ty. Ông biết nếu như không phải vì giữ thể diện cho Tâm Nhiên, ông lão kia hoàn toàn không để mình vào mắt. Tuy nhiên, phát hiện ra chuyện này, ông lại bắt đầu thấy kiêu ngạo vì Tâm Nhiên. Những ánh mắt hâm mộ sùng bái và nghi hoặc của những người xung quanh lúc nãy ông đều thấy hết, có thể khiến cho những nhân vật lớn kia nhìn mình bằng ánh mắt như thế, cũng là nhờ người bên cạnh ông đây. "Chú, những người ở đây cháu đều không quen lắm. Cứ đợi lát nữa Thần tới cháu sẽ nhờ anh ấy giới thiệu giúp. Nếu có anh Thẩm ở đây thì tốt rồi, anh ấy quen rất nhiều người, những người ở đây đa số anh ấy đều quen." Đứng ở cổng vài, nhìn cả đại sảnh rộng rãi xa hoa trước mắt, Lãnh Tâm Nhiên thấp giọng nói với hàn Thu Sinh. "Được, nhưng mà Tâm Nhiên, Mộc Thần rốt cuộc có thân phận gì? Có lẽ cũng là con em nhà thế gia đúng không, nhưng những thế gia nổi danh ở Yến Kinh chú cũng biết, chú lại không nghe thấy nhà họ Dạ?" Bước vào bên trong, cả đại sảnh đều được trang trí lộng lẫy bằng những vật phẩm đặc trưng của tiệc sinh nhật. Lúc này khách cũng chưa nhiều, đôi ba người đứng tụm lại thành đám, vừa bưng ly rượu vừa trò chuyện. Lãnh Tâm Nhiên quét mắt nhìn bốn phía, cũng không phát hiện bóng dáng của Hiên Viên Phong, trong lòng không khỏi sửng sốt. Là chủ nhân bữa tiệc, trong trường hợp này đều nên ra mặt đón khách, nếu không sẽ khiến cho người khác cảm thấy mình thiếu lễ phép, là hành động thiếu tôn trọng khách. Nhưng mà hiện tại, khi khách tới đều là những người nổi danh ở Yến Kinh, Hiên Viên Phong lại bắt khách khứa phải chờ còn mình thì chả thấy đâu. Loại khí phách này, tuyệt không thể so với một người phàm. Qủa nhiên dù là quy củ gì, khi đứng trước thực lực, đều chỉ là phù vân không thể dùng được. "Nhà họ Dạ tương đối khiêm tốn, sau này chú sẽ biết." Lãnh Tâm Nhiên tùy ý nói. Hai người đứng trong đại sảnh, tùy ý tán gẫu. Mặc dù chung quanh đều là những người nổi tiếng, nhưng bơi vì không có ai quen biết để giới thiệu nên chỉ có thể chờ. Tuy nhiên, ở cái nơi mà đa số đều là những vị trung niên bụng phệ và những quý bà khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn thì người trẻ tuổi xinh đẹp như Lãnh Tâm Nhiên và tao nhã lịch sự như Hàn Thu Sinh vô tình hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.