Người đàn ông vừa thấy dáng vẻ cô y tá nhỏ như vậy, cũng không thèm nói nữa trực tiếp tiến lên một bước, đưa tay lấy cái mũ trên đầu cô y tá nhỏ xuống, lộ ra mái tóc đen nhánh của cô ấy. "Làm cái gì đó?" Y tá nhỏ thấy người đàn ông này vậy mà thông thèm hỏi qua ý mình liền đưa tay lấy cái mũ của mình xuống, nhất thời sắc mặt có chút khó coi quát người đàn ông kia. "Không có gì, cô có thể đi rồi." Người đàn ông lấy mũ của cô y tá nhỏ xuống, thấy không phải là Mộc Vân Phong nên phất tay bảo cô đi, không có một câu giải thích. "Bệnh thần kinh." Tự nhiên không có chuyện gì lại bị tên kia làm như vậy, cô y tá nhỏ mắng một câu rồi đẩy xe đi, đến tận phòng làm việc cũng không hiểu tên kia tại sao đột nhiên phát bệnh thần kinh đi lấy cái mũ của cô xuống. Trong phòng, Mộc Vân Phong thông qua khe cửa thấy cô y tá nhỏ rời đi, nhẹ nhàng trở vào gian phòng, ngồi ở trên ghế sô pha than thở. Cô rất rõ ràng cái tên ngoài kia sao lại muốn kiểm tra cô y tá nhỏ, còn không phải là do mới vừa rồi cô mặc áo khoác y tá đi ra sao, cho nên cái tên ngoài cửa không yên tâm, cho là y tá này lại chính là mình cải trang. Cô không nghĩ cái tên ở bên ngoài kia cẩn thận như vậy, xem ra bản thân mình muốn đi ra ngoài rất là không có khả năng rồi. Ai da, Mộc Vân Phong lại than thở lần nữa, không trốn thoát được thật không cam tâm mà. Xem ra hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước rồi, trước tiên dưỡng cho tốt vết thương trên đầu mình đã, sau đó thừa dịp mấy ngày dưỡng thương này cô sẽ nghĩ lại biện pháp. Mặc kệ như thế nào, Mộc Vân Phong cô quyết không thể nào ngồi chờ chết, thực sự không thể lập tức xông ra. Người bên ngoài đông hơn, nhưng phải thử qua mới biết mình có thể đánh hết được không, không phải sao. Mặc dù đây là hạ sách, nhưng đó cũng là do không có cách nào để lựa chọn. Cuối cùng không thể làm gì vẫn bị Hồng Bưu giam lỏng như vậy, mất đi tự do rồi. Mộc Vân Phong trở về giường bệnh của mình, nằm xuống. Bây giờ cô phải nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thương thật tốt, đến lúc thật sự muốn chạy trốn mới có đủ hơi sức, mới có thể đánh thắng được những tên bên ngoài đó, mới có thể trốn thoát được. Nhưng, Mộc Vân Phong mới vừa nằm lại giường, cốc cốc, truyền đến tiếng gõ cửa. Mộc Vân Phong không nói gì liếc nhìn về phía cửa phòng, nghĩ xem người đến lần này sẽ là ai? Nhắm mắt lại, giả bộ ngủ. Một lát sau, truyền đến tiếng mở cửa, tiếng bước chân của hai người truyền vào tai Mộc Vân Phong. Đợi đến khi người mới tới đến gần bên giường của cô, Mộc Vân Phong bổng nhiên mở mắt ra. Vừa mở mắt ra lập tức chống lại một đôi mắt như chim ưng sắc bén như mắt phượng. Đôi mắt sâu xa nhìn không tới được kia, đang nhìn thẳng vào mình. Cùng lúc đối phương đang quan sát mình, Mộc Vân Phong cũng quan sát người đàn ông mới tới. Người đàn ông này toàn thân kiên định lạnh lùng, mặc tây trang màu xám tro, phối cùng với một cái cà-vạt màu lam, một tay bỏ trong túi quần, một bộ dáng cao cao tại thượng. Ngũ quan giống như điêu khắc, sóng mũi cao, ánh mắt sâu xa, đôi môi gợi cảm mím thật chặt, toàn thân tỏa ra hơi thở mạnh mẽ, vừa nhìn chính là kiểu người luôn luôn ra lệnh. Nhìn người đàn ông trước mặt, tuy rằng trong lòng Mộc Vân Phong đại khái đã đoán ra, nhưng vẫn giả vờ không biết hỏi: "Anh là ai?" Người đàn ông không trả lời, vẫn cứ nhìn Mộc Vân Phong như vậy. Thấy Mộc Vân Phong nổi cáu, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, bên cạnh anh ta chính là Hồng Thanh. Hồng Thanh vừa thấy Mộc Vân Phong nhìn mình, rõ ràng có ý thăm dò, mặc dù không vui lòng nhưng vẫn giới thiệu với Mộc Vân Phong: "Đây là Chủ tịch của chúng tôi." Mộc Vân Phong vừa nghe, quả thật giống như mình đoán, người tới lại là Hồng Bưu, kẻ thù giết chết cha của mình. Vừa nghĩ tới cha bị người trước mặt giết chết, mắt Mộc Vân Phong thoáng lóe lên sát khí dày đặc, từ từ rũ mi mắt xuống, tay gắt gao nắm chặt chăn.