Mộc Vân Phong nhìn người mới tới, cười đến vui vẻ, sảng khoái chào đối phương: "Em tới rồi à."
"Chị sao rồi? Có cảm thấy khá hơn chút nào không?" Cô y tá nhỏ thấy Mộc Vân Phong cười, cũng cười theo. Cô rất thích bệnh nhân không ra vẻ ta đây.
Mặc dù chị ấy là người mà Chủ tịch để ý đến, nhưng không như những cô gái bình thường leo lên được cành cao thái độ kiêu kỳ và mắt cao hơn đầu.
"Tiểu mỹ nữ, vết thương trên đầu chị lúc nào thì khá hơn?" Mộc Vân Phong nhìn lại muốn trao đổi với cô y tá, đúng là cô muốn đi ra ngoài sớm một chút. Nếu như vết thương của cô không tốt, dù cho cô dùng cách thay mận đổi đào cũng không có cách nào đi ra ngoài, trên đầu quấn băng gạc thì người đàn ông bên ngoài liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, chớ đừng nói đến là chạy đi.
"Nhanh thôi, đúng một tuần lễ là khỏe lại." Cô y tá nhỏ xinh đẹp vừa cười vừa giúp Mộc Vân Phong đổi thuốc, vừa trả lời câu hỏi của cô. Vết thương đó không quá nghiêm trọng, tuy rằng chảy máu không ít, nhưng vết thương khép miệng rất mau, nếu cứ theo tốc độ của hai ngày nay là có thể không cần băng gạc nữa rồi.
"Còn phải lâu như vậy à, vậy em có thể không cần giúp chị quấn băng gạc nữa được không?" Mộc Vân Phong mang theo một đôi mắt thỉnh cầu nhìn cô y tá nhỏ xinh đẹp, trong lòng thầm tính toán.
Nếu như không quấn băng gạc, như vậy cô muốn dùng thân phận của đối phương đi ra ngoài sẽ dễ dàng hơn nhiều, cho nên cô nhất định phải thuyết phục cô y tá nhỏ xinh đẹp trước mặt không cho cô ấy quấn băng gạc nữa, sau đó cô muốn nhân cơ hội này đi ra ngoài.
"Cái này không thể được, qua được hai ngày mới có thể tháo băng gạc ra." Cô y tá nhỏ lại là người rất có trách nhiệm, đối với thỉnh cầu của Mộc Vân Phong chỉ trực tiếp phản đối.
"Không cần quan tâm đến thời gian hai ngày này đi, tháo băng gạc sớm một chút đi, không phải là sẽ khỏe nhanh hơn một chút sao?" Mộc Vân Phong nghe cô y tá nhỏ nói, cười nói. Bây giờ cô hận không thể khiến cho cô y tá lập tức giúp cô tháo băng gạc ra, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Cô cũng không muốn cứ ở chỗ này hoài, không muốn đối mặt với chuyện không biết lúc nào Hồng Bưu biết được thân phận của cô. Mặc dù anh ta là kẻ thù giết cha Mộc Vân Phong, nhưng trước mắt Mộc Vân Phong là một người tay không hoàn toàn không có khả năng giết anh ta, huống chi bên ngoài còn có nhiều thủ hạ của Hồng Bưu như vậy.
"Không được, đây là quy định, nếu như em giúp chị tháo ra sớm, cấp trên sẽ mắng em đấy, bất quá thì em có thể giúp chị xử lý băng gạc một chút." Cô y tá lại từ chối đề nghị của Mộc Vân Phong lần nữa, cũng đưa ra cách giải quyết của cô, thật đúng là một cô y tá vô cùng trách nhiệm.
Mộc Vân Phong không thuyết phục được cô y tá nhỏ, bất đắc dĩ đành để cho cô ấy tiếp tục đổi băng gạc cho mình, lúc thấy cô y tá nhỏ mới chỉ dán một phần nhỏ băng gạt trên đầu mình, trong lòng sớm có suy tính. Chờ lúc đổi xong thuốc cô y tá muốn rời đi, Mộc Vân Phong đi tới phía sau của cô ấy, thừa dịp lúc cô ấy không chú ý đánh ngất cô ấy. Như đã tính toán trước, cô y tá đang đứng bị cô đánh một cái thì ngất đi.
Mộc Vân Phong thấy cô y tá hôn mê bất tỉnh, sau đó từ từ chuyển cô ấy lên trên giường bệnh. Lấy cái áo khoác trắng của cô y tá nhỏ xinh đẹp mặc lên người mình, lại lấy mũ của đối phương đội lên đầu, lại mang khẩu trang vào.
Chỉnh trang xong xuôi, Mộc Vân Phong đi tới trước gương kiểm tra kỹ lưỡng một chút quần áo của mình, cảm thấy băng gạc trên đầu bị cái mũ che lại không nhìn thấy, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện trên đầu có điểm khác thường.
Thấy đến đây, Mộc Vân Phong đưa tay định tháo băng gạc xuống, nhưng nghĩ lại lại buông tay xuống, rồi kéo cái mũ xuống dưới, che băng gạc lại, lúc này mới xoay người đẩy xe đẩy mà cô y tá nhỏ xinh đẹp mới vừa đẩy vào rồi đi ra ngoài.
Mở cửa phòng, hai tên giữ cửa chỉ liếc mắt nhìn qua loa rồi để cho cô rời đi. Mộc Vân Phong đẩy xe đẩy, rất muốn chạy như bay trốn đi, nhưng cô cũng biết bây giờ bản thân mình phải bình tĩnh, không thể sợ, nếu hoảng hốt đối phương sẽ nhìn ra sơ hở.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
10 chương
1674 chương
67 chương
66 chương
9 chương