"Các chủ" Mai cung kính kêu một tiếng, đứng ở một bên chờ cô gái phân phó. "Dẫn đi, để cho hắn hưởng thụ một chút đạo đãi khách của Hồng Nhan các chúng ta." Một câu nói rất bình thường, lại làm cho cả người gã đàn ông trung niên ở phía dưới lay động như cái sàng. Chỉ thấy gã nằm trên mặt đất bò đến trước người cô gái, vừa bò vừa dập đầu: "Các chủ, ngài bỏ qua cho tôi đi, tôi nói, tôi nói, cái gì tôi cũng nói." "Trễ rồi" Một câu nói nhẹ nhàng, khiến gã đàn ông ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. "Mang đi." Mai nói một câu, lập tức từ bên ngoài đi vào mấy cô gái, kéo gã đàn ông trung niên đi ra ngoài. "Các chủ, chị nói gã này sẽ khai sao?" Nhìn gã đàn ông trung niên bị mang đi, một cô gái mặc màu vàng nhạt nhẹ nhàng nhíu chân mày lại, nhìn cô gái trên ghế sa lon, có chút lo lắng. "Ngữ, cậu đặt ống thẳng vào trong bụng. Hắn nhất định sẽ khai, đừng quên, hắn còn có xương sườn mềm đặt ở trong tay chúng ta." Cô gái mặc áo đỏ ở bên cạnh xen lời, bộ dạng có vẻ tràn đầy tự tin. Các chủ của họ đã sớm đoán được gã đàn ông này sẽ không dễ dàng mở miệng, cho nên đã sớm để cho người của bọn họ dẫn vợ con của đối phương đi, vì chính là muốn ép buộc đối phương. "Ách, này đến lúc rồi." Ngữ nghe lời nói của cô gái áo đỏ, hơi gật đầu, bày tỏ đồng ý. Cho dù là người xảo quyệt, chỉ cần bắt được xương sườn mềm của gã, sẽ không sợ gã không mở miệng. "Các cậu phải nhìn chằm chằm vào, tôi đi một chỗ, buổi tối sẽ trở lại." Cô gái trên ghế sa lon nói với hai cô gái, giống như không để ý. Về phần gã đàn ông mới vừa rồi kia, cô có thể bảo đảm, không cần đến nửa giờ, gã nhất định sẽ mở miệng. "Các chủ, chúng ta để lại một người ở nơi này trấn giữ được rồi, mấy người khác đi cùng với chị, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau." Cô gái áo đỏ vừa nghe cô gái muốn rời khỏi, thì đề nghị. Gần đây Hồng Nhan Các của họ ở trên đường gây ra một chút chuyện, bên ngoài cũng không bình yên, vì lý do an toàn, cô thật không yên lòng để Các chủ đi ra ngoài một mình. "Không có việc gì, các người ở nhà đi, một khi gã đàn ông kia khai ra tung tích đối phương, cũng chuẩn bị sẵn sàng cho tốt hơn. Về phần địa phương tôi đi, sẽ không có nguy hiểm." Mộc Vân Phong cười nhạt, nói với hai cô gái nhìn mình. Hôm nay là ngày giỗ năm năm cha cô qua đời, cô phải đi gặp ông. Mặc dù lần đi này không có nguy hiểm, nhưng nhìn thấy lo lắng quan tâm trong ánh mắt của các chị em, cô vẫn ấm áp trong lòng. Ngoại trừ mẹ, những chị em trong Các này đều là người thân của cô. Hồng Nhan Các là tổ chức sát thủ do Mộc Vân Phong một tay sáng lập sau khi cha mình qua đời, vừa chính vừa tà, dựa vào giết người mà sống. Chị em trong Các đại đa số là cô nhi không có cha mẹ người thân, đã từng trà trộn vào hắc đạo, sau lại được Mộc Vân Phong chiêu dụ đi vào. Thời gian 5 năm, khiến cho các cô tham gia hợp tác giết người đồng thời cũng thành lập được tình hữu nghị thắm thiết. Đều nói sát thủ vô tình, nhưng các cô cũng không phải là vô tình, chỉ là đối với người khác thôi. Đối với người xa lạ, đối với kẻ địch cho tới bây giờ họ đều là lòng dạ độc ác, máu lạnh vô tình, nhưng lại với người mình, đối với chị em mình, họ lại có tình có nghĩa. Vì chị em, họ thậm chí có thể không chút do dự mà bỏ ra tánh mạng của mình, điểm này ở trong Hồng Nhan Các không phải là chưa từng xảy ra. Cho nên Mộc Vân Phong thường nói với các chị em của mình, mặc kệ ở dưới tình huống nào, bảo vệ tánh mạng là quan trọng nhất, nhiệm vụ ở hàng thứ yếu. Rời khỏi khu nhà, Mộc Vân Phong đi đến tiệm bán hoa mua một bó hoa cúc trắng, lái ô-tô đi tới nghĩa địa công cộng thành phố A. Bầu trời xanh cao rộng, mây trắng bay