Hồng Bưu làm sao cũng không tin hai người kia cứ như vậy mà biến mất. Thông qua chuyện tối hôm qua, anh sớm đã biết rõ trong hai người này có ít nhất một người biết bơi. Nếu biết bơi, lại có thân thủ tốt như thế, như vậy bọn họ nhất định sẽ nhảy xuống sông trước tiên.
Nhiều nhất cũng chỉ bị thương nhẹ, không thể nào như mọi người đã nghĩ, bị chết cháy trong trận hỏa hoạn này. Cho nên anh cảm thấy hai người họ nhất định còn ở lại trên sông Cẩm Giang này.
Gió sông thổi phất phơ, nước sông lay động. Du thuyền chậm rãi chạy trên sông, mang theo từng chuỗi bọt nước. Hồng Bưu vẫn giơ ống nhòm rà soát phía xa xa, anh tin rằng hai người kia không thể nào nán lại ở trong nước thời gian dài như vậy, phải ngoi đầu lên đề thở.
Nước xoáy xung quanh, ca nô đã sớm đổi thành thuyền nhỏ, Hồng Thanh dẫn đầu tìm kiếm khắp nơi chỗ gần mấy chiếc thuyền chài, không dám chậm trễ một chút nào.
Hồng Bưu lại mới vừa xuống tử lệnh, sống thì thấy người, chết phải thấy xác. Truy rằng Hồng Thanh có ý nghĩ riêng của mình, cảm thấy vừa hỏa hoạn, vừa nổ tung cho dù là có chín cái mạng đoán chừng cũng không còn. Nhưng anh ta không cách nào phản bác, cũng không thể bác bỏ mệnh lệnh của Hồng Bưu.
Anh ta có thể làm là theo lệnh của Hồng Bưu lục soát khắp nơi trên sông Cẩm Giang, cho đến khi tìm được hai người kia mới thôi.
"Anh Thanh, anh nói xem hai người kia đúng là có thể còn sống không?" Hồng Thanh đang ở trên thuyền nhỏ, một tên đàn em nhìn ra sông Cẩm Giang mênh mông, ngoại trừ nhóm thuyền nhỏ bọn họ, cùng với màu xanh nước sông và sóng nước gợn lăn tăn, thì không có cái gì khác.
Đừng nói là người, ngay cả một miếng lá cây cũng không có. Cho nên anh ta thật sự nghi ngờ quyết định của lão đại mình có phải là sai lầm hay không.
"Ít nói nhảm đi, cậu không muốn sống nữa sao?" Hồng Thanh đưa tay gõ một cái lên đầu tên đàn em, tuy rằng trong lòng rất đồng ý với lời nói của cậu ta, ngoài miệng lại nói lời khiển trách "Quyết định của lão đại chúng ta có thể nghi ngờ sao? Thân làm thủ hạ, chúng ta hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là được rồi."
"Vâng vâng vâng, anh Thanh dạy dỗ chí phải, là tiểu đệ hồ đồ rồi." Cậu trai trẻ tự xưng là tiểu đệ này, vừa sờ cái đầu mới bị gõ đau, vừa nhận sai.
Cậu ta cũng vừa mới vào Hồng bang không bao lâu, nghe nói Hồng Thanh tương đối dễ nói chuyện, lúc này mới dám ở trước mặt anh nói mấy lời như vậy, nếu như đổi thành người khác có cho cậu ta mười cái mạng cũng không dám.
"Đã biết sai rồi?" Hồng Thanh nhìn dáng vẻ tên đàn em chủ động nhận lỗi, lại cười hỏi. Nhìn bộ dáng kia của cậu ta cũng biết là người mới, cho nên anh rất thích dạy dỗ bọn họ.
"Anh Thanh yên tâm." Cậu trai trẻ cười hì hì trả lời Hồng Thanh, đôi mắt lại hướng về ngắm loạn trên sông.
Liếc mắt một cái, thật đúng là bị cậu ta ngắm tới ra vật thể, chỉ thấy cậu ta chỉ vào trước mặt cách đó không xa nhìn Hồng Thanh kêu lên: "Anh Thanh, anh mau nhìn đi, nơi đó nổi lên cái gì kìa, sao lại giống như là người ta vậy."
Hồng Thanh nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ, chỉ thấy một vật thể thật dài nhẹ nhàng lơ lửng ở trên mặt sông, khoảng cách hơi xa nhìn không rõ là cái gì. Vì vậy quay đầu lại nói với người lái thuyền: "Áp sát về phía bên kia."
Lúc thuyền của nhóm Hồng Thanh chuyển phương hướng, trên thuyền lớn Hồng Bưu phát hiện động tĩnh của bọn họ, vì vậy giơ ống nhòm lên, xoay người nhìn theo phương hướng của bọn họ.
Lại phát hiện một người trôi lơ lửng trên mặt sông, xa quá không thấy rõ mặt mũi. Nhưng trong lòng Hồng Bưu có chút kích động, quay đầu phân phó cho thủ hạ ở phía sau: "Tăng tốc, chúng ta qua đó nhìn một chút."
Thuyền nhỏ của Hồng Thanh rất nhanh tiếp cận người nọ, cậu trai trẻ vừa thấy người nọ, thì oang oang hét lớn: "Anh Thanh, là một người con gái, hơn nữa còn là một cô nàng xinh đẹp."
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
10 chương
1674 chương
67 chương
66 chương
9 chương