Ánh lửa bốc lên dữ tợn, sóng nhiệt phả lên phía bờ, thiêu đốt cả da thịt. Nhưng lúc này, cả đám chị em của Mộc Vân Phong ở trên bờ, cả bọn sững sờ tại chỗ, quên mất tất cả hành động, trơ mắt nhìn chiếc thuyền bị đám cháy kia bao quanh, nước mắt chảy theo đôi gò má, cả trái tim như bị phỏng.
Trên bờ nhân viên cảnh vụ và người dân xem náo nhiệt, cũng bị một màn bất thình lình này làm kinh sợ đứng chết trân tại chỗ, lặng ngắt như tờ.
"Mau dập tắt lửa cứu người đi." Không biết là tiếng rống to của người nào, làm cho mọi người phục hồi tinh thần lại. Một đám người tay chân luống cuống chạy đi cứu hỏa, nhất là đám người của Hỏa, những người xông pha đi đầu.
Lúc này các cô cũng không quan tâm thế lửa càng lúc càng lớn, cũng hoàn toàn quên mất mình không có dụng cụ chữa cháy, cứ như vậy xông về hướng chiếc thuyền. Nhưng lại bị những người dân xem náo nhiệt bên cạnh gắt gao kéo lại: "Cô gái, các cô đi như vậy không phải là tự tìm đường chết sao."
Bọn Ngữ các cô bị những người dân giữ lại thật chặt, không thể tiến tới, chỉ có thể nhìn những nhân viên cảnh vụ kia không biết từ đâu kéo tới dụng cụ chữa cháy.
Nhưng không chờ bọn họ chuẩn bị dụng cụ xong, đột nhiên một tiếng ầm vang lên, thuyền nhỏ đột nhiên nổ tung lên, những mảnh vụn văng tứ tung lên trên bờ. Khiến cho những người ở trên bờ rối rít lui về phía sau, đồng thời nổi lên tiếng kêu thất thanh.
Anh đẩy người tôi, tôi đạp chân anh, xô xô đẩy đẩy, cả đám ngã xuống.
Mấy người bọn Hỏa cũng bị mọi người lôi kéo cách xa bờ, trong lúc các cô đứng dậy từ trong đám dân chúng, ngoại trừ thấy một trận hỏa hoạn vẫn thiêu đốt chiếc thuyền nhỏ, thì cũng không có cái gì khác.
Đau nhức khắp toàn thân của các cô, rút sạch tất cả hơi sức các cô. Đột nhiên, Hỏa mãnh liệt chạy băng băng về hướng chiếc thuyền nhỏ. Không, cô không cam lòng, cô muốn đi cứu Mộc Vân Phong.
"Hỏa, cậu bình tĩnh một chút." Hỏa hành động nhanh, động tác của Mai còn nhanh hơn, cô kéo Hỏa lại trầm giọng nói. Các cô và Hỏa đều đau lòng như nhau, nhưng chiếc thuyền nhỏ nổ tung trước mắt, còn có trận hỏa hoạn này, Mộc Vân Phong thì sống chết không biết. Cho dù họ đi, hiện tại cũng chỉ là phí công, nơi đó đã có quá nhiều cảnh sát vây quanh, và có người của Hồng bang nữa.
Các cô xuất hiện như vậy, ngoại trừ để lộ mình và Mộc Vân Phong có liên quan, chuyện tốt gì cũng không có.
"Nhưng lão đại…" Hai mắt Hỏa đỏ ngầu nhìn Mai, nhìn Ngữ đau lòng đến không thể hít thở. Cô không tin lão đại của các cô lại mất đi như vậy.
Lúc này, trong lòng Hỏa tràn đầy đau lòng, đều là bọn họ vô dụng, không chỉ không thể cứu được lão đại, còn hại lão đại mất mạng.
Đều do cô không tốt, cô nên cùng đi với lão đại. Nếu như ngày đó cô kiên trì đi theo lão đại, như vậy có lẽ lão đại cũng đã không xảy ra chuyện.
Hối hận vây chiếm trong lòng Hỏa, làm cho cô hận không thể tự mình chết đi. Một khoảng thời gian trôi qua, nhìn những nhân viên cảnh vụ vẫn tìm kiếm Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh, nhìn bọn họ cả buổi vẫn không có tin tức truyền đến.
Tâm cả bọn bắt đầu trầm xuống. Nếu như vừa bắt đầu họ còn mang theo hi vọng, nhưng giờ phút này trong lòng họ như đống tro tàn. Thời gian trôi qua lâu như vậy, nhưng bọn họ không có bất kỳ tin tức gì của Mộc Vân Phong, có nghĩa là bọn họ đã bị chìm xuống hoặc là nổ tung trong trận hỏa hoạn kia.
Người dân xem náo nhiệt từ từ tản đi, bọn họ đều biết xác suất còn sống của người trên thuyền gần như là số không. Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, bọn họ đã sớm không có hứng thú xem náo nhiệt, cả đám người đều rời khỏi bờ sông.
Trên bờ chỉ còn lại bọn Hỏa các cô đứng ở đó với vẻ mặt nặng trĩu, bi thương vây lấy bọn họ, cặp mắt nhìn chằm chằm vào ánh lửa đang từ từ tắt đi trên sông.
Theo ánh lửa lụi tàn, ánh sáng trong mắt của các cô dần dần ảm đạm, cuối cùng vắng lặng, một mảnh tro tàn
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
71 chương
27 chương
10 chương