Lời của Mộc Vân Phong vừa dứt, Phượng Như Ảnh đã chuyển mũi thuyền gần về hướng chếch về phía trước bên bờ. Anh cũng biết đây là cơ hội của bọn họ, nếu như có thể nhân cơ hội này rời đi, như vậy tuyệt đối là một chuyện tốt. Nhưng việc đời thường sẽ không thuận buồm xuôi gió, thường hay không như ý người tính. Đang lúc Phượng Như Ảnh xoay thuyền lái về phía bờ, thì mấy chiếc thuyền nhỏ phía trước anh đột nhiên xuất phát, hướng đi của bọn họ chính là vị trí hiện giờ của con thuyền nhỏ của Phượng Như Ảnh. "Chết tiệt." Phượng Như Ảnh khẽ nguyền rủa một tiếng, thầm nghĩ Hồng Bưu này thật đúng là không bắt được bọn họ thì không cam lòng đây mà. Vừa rồi anh còn đang suy nghĩ Hồng Bưu thông minh như vậy, tại sao không phái người ngăn cản ở phía trước bọn họ. Bây giờ mới biết, không phải Hồng Bưu không phái đến, mà là lúc anh tràn đầy hy vọng thì cho bọn anh một đòn trí mạng. "Chết tiệt, mấy chiếc này là thuyền của tên vô lại nào, sớm không ra muộn không ra, ngay lúc này lại lái ra sông." Mộc Vân Phong vừa thấy mấy chiếc thuyền đang chạy ở phía trước thì chửi rủa ra tiếng. Mấy chiếc thuyền kia vừa ra, vừa vặn phá hỏng đường cặp bờ của bọn họ rồi. Làm thuyền nhỏ của bọn họ bị kẹp giữa thuyền trước mặt và ca nô phía sau, làm cho bọn họ không còn đường để chạy. "Không cần đoán cũng biết là người của Hồng bang." Phượng Như Ảnh lạnh lùng nói, trong mắt sát khí dần dần dày đặc. Xem ra anh phải cho đối phương một chút tàn nhẫn, bằng không kẻ khác còn tưởng rằng anh dễ khi dễ. Nghĩ tới đây, Phượng Như Ảnh lần nữa lái thuyền nhỏ nghiêng nghiêng hướng về phía trước, làm ra vẻ giá nào cũng phải lên bờ. Quả nhiên, thuyền phía trước vừa thấy thuyền nhỏ của Phượng Như Ảnh không đếm xỉa đến việc bị bọn họ chận đường, vẫn mạnh mẽ hướng tới gần bờ, thì sốt ruột. Bọn họ làm sao có thể để cho Phượng Như Ảnh chạy trốn lần nữa đây, vừa rồi lão đại của Hồng thị lại đích thân gọi điện thoại cho bọn họ, bất kể bọn họ phải bỏ ra giá cao bao nhiêu cũng nhất định phải bắt cho được bọn Phượng Như Ảnh. "Phượng Như Ảnh, anh điên rồi. Thuyền của bọn họ ngăn cản ở trước mặt, không qua được đâu." Mộc Vân Phong thấy Phượng Như Ảnh vậy mà bất chấp mấy con thuyền phía trước mặt, bộ dạng không lên bờ là không được, thì kinh ngạc. Cô không hiểu, tại sao Phượng Như Ảnh lại tự động lái thuyền về phía trước. Hành động này của anh, chỉ có hai khả năng, một là tiến lên phía trước rồi đầu hàng, hai là đụng vào thuyền đối phương. Nhưng bất kể là loại nào, đều không phải là điều bọn họ muốn, đều không thể lên tới bờ. Cho nên Mộc Vân Phong cho rằng Phượng Như Ảnh này điên rồi, mới kêu lên sợ hãi. "Câm miệng." Phượng Như Ảnh nghiến răng phun ra hai chữ, sau đó mấy chiếc thuyền phía trước tưởng rằng anh muốn vào bờ, lúc di chuyển thân thuyền muốn ngăn chặn anh lại, thì anh nhắm ngay khe hở lúc đang di chuyển của mấy chiếc thuyền trước mặt, đột nhiên tăng tốc. Thuyền nhỏ hướng tới khe hở giữa hai chiếc thuyền phía trước mà xuyên qua, lập tức mạnh mẽ xông ra ngoài. Bỏ mấy chiếc thuyền ngăn cản bọn họ lại phía sau. Bởi vì Phượng Như Ảnh tăng tốc đột ngột, nên Mộc Vân Phong ngã nhào trên mặt đất, vịn vào cửa khoang thuyền đứng lên, mở miệng định chửi mắng Phượng Như Ảnh, nhưng cô vừa đứng lên, lời không kịp nói nữa. Chỉ thấy mặt sông phía trước trống trơn thì nhất thời há mồm thành hình chữ O, lời chửi rủa nghẹn lại trong cổ họng. Cô làm sao cũng không ngờ rằng, trong nháy mắt Phượng Như Ảnh đã quăng mấy chiếc thuyền cản trở bọn họ lại phía sau. Cô không nghĩ tới kỹ thuật của Phượng Như Ảnh lại cao như vậy. Quay đầu nhìn nửa khuôn mặt của Phượng Như Ảnh, trong lòng Mộc Vân Phong không còn có ý xem thường đối với anh. Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ Phượng Như Ảnh thật sự là một nhân vật, lại nghĩ đến vừa rồi mình đã hiểu lầm anh, mặt từ từ đỏ lên. Nhẹ nhàng nói với Phượng Như Ảnh: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi đã hiểu lầm anh." Phượng Như Ảnh nghe Mộc Vân Phong nói xin lỗi, chỉ khẽ nhíu mày, cũng không nói gì, tiếp tục lái thuyền nhanh chóng tiến tới gần bờ.