Bởi vì…. ở chỗ chếch về phía trước của bọn họ mặc dù không có nhân viên cảnh vụ, cũng không có xe cảnh sát, nhìn qua chỉ là một vài người đang tùy ý xem náo nhiệt, nhưng Phượng Như Ảnh chỉ liếc mắt một cái đã xác định ra những người đó không đơn giản, căn bản không phải người xem náo nhiệt đơn giản như vậy. Không có người xem náo nhiệt nào tư thế đứng lại đặc biệt như vậy, không có người bình thường nào đứng xem náo nhiệt lại đứng với tư thế nghiêm, hơn nữa đứng chắp đôi tay lại phía sau nhìn. Quần chúng bình thường đi xem náo nhiệt, dù là tư thế đứng tay vẫn là rất nhẹ nhàng rất tùy ý, thường thường cả đám còn rỉ tai thì thầm cùng nhau hoặc chỉ chỉ trỏ trỏ. Nhưng những người đứng chếch về phía trước mặt, không có một ai làm như vậy, riêng một điểm này không thể không làm cho người ta hoài nghi. Nếu như đoán không sai, bọn họ hẳn là người của Hồng bang trà trộn. Hơn nữa xem chừng, thực lực của bọn họ không thấp, bằng không cũng sẽ không phân công nhiệm vụ quan trọng như vậy cho bọn họ. Xem ra, anh có lẽ đã xem nhẹ Hồng Bưu, Phượng Như Ảnh thầm nói. Động tác trên tay không có dừng lại, anh đang tăng tốc phóng về phía trước. Trước mắt, bọn họ không thể cập bờ, như vậy cũng chỉ có thể ở trong nước cùng bọn chúng chơi đùa một lát vậy. "Phượng Như Ảnh, sao anh lại chạy tiếp vậy, tại sao lại chạy ra giữa sông. Người của tôi ở trên bờ, anh không nghe thấy sao?" Mộc Vân Phong thấy Phượng Như Ảnh tăng tốc xông về phía trước, trong lòng còn chưa kịp vui sướng thì đã biến mất, phát hiện thuyền chài đột nhiên chạy về hướng hoàn toàn không phải là hướng chếch về phía trước, mà chạy về hướng giữa sông, điều này làm cho mộc Vân Phong không chỉ không hiểu, còn có chút tức tối. Cô cho là Phượng Như Ảnh là cố ý, cho rằng anh ta biết rõ có người tới tiếp ứng cho cô, lại cố ý không lái về hướng kia. Nghe Mộc Vân Phong lớn tiếng trách cứ, Phượng Như Ảnh không nói gì, hai mắt anh ta gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, chú tâm lái chiếc thuyền nhỏ. Anh biết vào lúc này, mình không thể phân tâm, ca nô phía sau đã muốn đuổi kịp rồi. Biện pháp đối phó duy nhất của bọn họ chính là lái nhanh lên, làm cho bọn chúng không đuổi kịp. "Lái chếch về phía đằng trước." Mộc Vân Phong thấy Phượng Như Ảnh này lại không đếm xỉa tới mình, tức giận đứng lên. Cũng không thèm quan tâm là mình có biết lái thuyền hay không, đưa tay giành lấy cần điều khiển của Phượng Như Ảnh  . "Cô làm cái gì đó?" Phượng Như Ảnh gầm nhẹ, tay vỗ một cái, hất tay của Mộc Vân Phong ra, sau đó nghiêng đầu hung hăng trợn mắt liếc cô nàng một cái. "Phượng Như Ảnh, anh có ý gì?" Tay Mộc Vân Phong bị Phượng Như Ảnh vỗ một cái, đau hết sức, lập tức gầm lên giận dữ với anh. "Không có ý gì, chính là không muốn tự chui đầu vào lưới." Phượng Như Ảnh lạnh lùng liếc nhìn Mộc Vân Phong, cũng không thèm giải thích, toàn tâm dồn vào cần điều khiển. Chiếc thuyền nhỏ bị anh ta lái cực nhanh, giống như một con cá bơi lội khéo léo trên sông Cẩm Giang. Phía sau Hồng Thanh đang dẫn đầu tám chiếc ca nô của Hồng thị, đang dốc toàn lực đuổi theo sau thuyền nhỏ. Nhưng bất luận bọn họ lái nhanh như thế nào, làm sao cũng không đuổi kịp Phượng Như Ảnh, thậm chí mỗi khi sắp đuổi theo được, lại bị Phượng Như Ảnh bỏ lại một cách kỳ lạ. Nhìn khoảng cách của chiếc thuyền kia và mình chỉ khoảng ba lần thân thuyền  của chiếc thuyền nhỏ, sắc mặt Hồng Thanh xanh mét, anh ta biết mình gặp phải người trong nghề rồi. Chỉ có người trong nghề hoặc người làm việc lão luyện trong ngành thuyền bè, mới có thể lái một chiếc thuyền chài nho nhỏ nhanh như vậy, sắc sảo như vậy. Hồng Thanh nghĩ không sai, Phượng Như Ảnh đúng là cao thủ về mặt này, nhưng tốc độ của thuyền nhỏ sở dĩ nhanh như vậy, hơn nữa đây không phải là chiếc thuyền chài bình thường, gần đây chiếc thuyền đã được lắp đặt giả trang. Chỉ là người bình thường không biết mà thôi. Bởi vì một chút trang bị này dưới tình huống đặc biệt mới có thể dùng được, như bây giờ đây, bọn Phượng Như Ảnh đã muốn bỏ rơi đám người truy đuổi của Hồng thị.