Editor: Thoa Xù Khi mấy chữ to mạ vàng Nhà trưng bày triển lãm Hồng Vũ đập vào trong mắt cô, làm cho đồng tử cô rụt lại một chút. Trong lòng lập tức sáng tỏ. Cô biết Mộc Vân Phong nhất định là nhảy từ cửa sổ này đến cái cây đó, sau đó đi về phía Nhà triển lãm cách đó không xa. Đưa tầm nhìn xem xét hai bên, và cả bệ cửa sổ làm cho mắt Hỏa sáng lên, lập tức mở cửa sổ ra, cầm lấy cái túi, thông qua tai nghe không dây bảo Mai mở cửa sổ phòng bên cạnh ra. Mai vừa mở cửa sổ ra, vừa vặn nhìn thấy đầu của Hỏa lộ ra, đưa tay kéo Hỏa vào. Sau đó vội vàng hỏi: “Phát hiện được gì rồi hả?” Sắc mặt của Hỏa nặng nề lắc đầu một cái, sau đó nghiêng về phía tai nghe không dây nói: “Ngữ, quay trở lại đi.” Một lát sau Ngữ đi vào phòng, ba người ngồi xuống sô-pha, Hỏa lấy máy tính xách tay của mình ra, bật máy lên. Nhập thông tin vào, tra ra bản đồ của thành phố B. Lấy cận hình ảnh Nhà trưng bày triễn lãm Hồng Vũ, lần dò theo đường đi của Mộc Vân Phong, từ từ kéo gần lại. Lúc nhìn thấy mấy bức tường xuất hiện trước mắt, chớp mắt mấy cái. Đây chính là đường cùng mà. “Đừng nóng vội, kéo ra xa hơn phía sau đi.” Mai nhẹ nhàng lên tiếng, cô cũng căng thẳng. Nhưng nghĩ tới Mộc Vân Phong không bị bắt thì chắc hẳn là phải nhảy từ chổ vách tường này để ra ngoài. Mặc dù cô không biết làm sao Mộc Vân Phong làm được, nhưng thực tế nói cho cô biết Mộc Vân Phong nhất định là nhảy từ nơi này đi ra ngoài. Kéo ra xa hơn, qua khỏi bức tường, trước mặt xuất hiện một con sông lớn. Nhìn thấy con sông này, ba người liếc nhìn nhau, lo âu trong lòng càng lớn. Bởi vì ba người đều biết Mộc Vân Phong không biết bơi, hơn nữa lại sợ nước. Nếu như nhảy xuống sông, họ không dám nghĩ hậu quả nghiêm trọng đến đâu. Trừ khi là có người cứu cô, bằng không chết là cái chắc. Nghĩ tới đây, hai tay của Hỏa run rẩy gõ trên bàn phím mấy chữ “Diễn biến sự việc mới nhất tại thành phố B”. Gõ xong mấy chữ đó, ba người như ngừng thở, nhìn chằm chằm vào màn hình đang nhảy lên, chỉ sợ bỏ lỡ một tin tức nào. Tin tức hiện ra, thời gian chỉ có mấy giây, mà với ba người thì lâu như là trôi qua cả một thế kỷ, ba người họ đều cảm thấy quần áo dính vào trên người mình cảm giác dính dính. Thời gian mấy giây ở đây, làm cho các cô lo lắng căng thẳng đổ cả mồ hôi lạnh. Cũng may, không có tin tức chết trôi nào, điều này làm cho mấy người các cô hơi yên lòng. Họ đều nghĩ có lẽ Mộc Vân Phong đã được người khác cứu cũng không chừng, hơn nữa bọn họ nhớ rằng còn có một người đàn ông, nói không chừng người đàn ông kia biết bơi. Ba người mặc dù ra sức nghĩ về phương diện tốt, nhưng trong lòng lại càng lo lắng. Họ không biết thân phận của người đàn ông kia, không biết đối phương là thù hay là bạn, có làm hại Mộc Vân Phong hay không. “Không được, mình phải đi tìm lão đại.” Hỏa hô một tiếng rồi tắt máy tính xách tay đi, đứng lên rồi bỏ đi. “Hỏa, bình tĩnh một chút đã.” Mai kéo tay Hỏa lại. Bây giờ không phải là lúc kích động, mặc dù Mộc Vân Phong sống chết không rõ, nhưng bây giờ tình hình rối rắm, liều lĩnh đi ra ngoài tìm kiếm rất dễ dàng bại lộ thân phận. Thành phố B là địa bàn của Hồng bang, bọn họ cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, cứ như thế này, thì chẳng những sẽ làm cho Mộc Vân Phong càng thêm nguy hiểm, nói không chừng mấy người các cô cũng sẽ bị đối phương chú ý tới. “Hỏa, hay là trước mắt chúng ta bảo Lan phái người đi điều tra tình hình tối hôm qua một chút, xem xem tối hôm qua sông Cẩm Giang có cái gì khác thường không.” Ngữ đứng dậy, đôi tay đè lên bả vai của Hỏa, ấn cô ngồi xuống. Những lúc thế này, bọn họ càng phải bình tĩnh. Nếu như bây giờ họ luống cuống, làm sao bàn bạc chuyện cứu Mộc Vân Phong được đây. “Được rồi, trước hết để cho Lan đi thăm dò tình hình.” Hỏa bị hai người nói như thế, hơi bình tĩnh lại, tỏ vẻ tán thành đối với đề nghị của các cô.