Phượng Như Ảnh gõ nhẹ lên cánh cửa khoang của chiếc thuyền chài, tránh việc không hay xảy ra, gõ tổng cộng ba lượt, sau đó đứng yên một bên chờ người bên trong ra mở cửa. Chỉ trong chốc lát, truyền đến tiếng di chuyển chậm chạp, cửa khoang vừa mở để lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông trung niên. Người đàn ông bất ngờ liếc mắt nhìn Phượng Như Ảnh, đang muốn mở lời hỏi thăm. Nhưng không chờ ông ấy mở miệng, Phượng Như Ảnh đưa lên một vật, làm cho đối phương lập tức cung kính, cúi đầu khom lưng lui xuống một bên cho Phượng Như Ảnh đi vào. Nhưng trước động tác của người đàn ông trung niên, Phượng Như Ảnh chỉ nhìn thoáng qua, không nói gì mà xoay người đi về phía đuôi thuyền. Anh cũng không quên Mộc Vân Phong vẫn đang chờ anh ở trong nước. Đáng lẽ là vừa rồi Mộc Vân Phong muốn lên thuyền cùng anh, nhưng suy tính lại không biết người trên thuyền chài này là địch hay là bạn, cho nên anh không cho Mộc Vân Phong lên cùng mình. Bây giờ thấy được chính là người của mình ở trên thuyền, lúc này mới an tâm đi xuống đón Mộc Vân Phong. Người đàn ông trung niên thấy người này vậy mà không vào khoang thuyền ngược lại lại đi xuống đuôi thuyền, vì vậy ông cầm đèn pin đi theo sau. Còn chưa đi tới đuôi thuyền thì thấy người nọ ôm một cô gái đi vào, lập tức vội vàng nhường đường. Phượng Như Ảnh trực tiếp ôm Mộc Vân Phong vào trong khoang thuyền, anh không ngờ rằng mình mới vừa rời đi một lát mà Mộc Vân Phong này lại ngất đi rồi. May là mặc dù cô ngất đi, nhưng đôi tay không có buông mép thuyền ra, bằng không chắc là đã chìm xuống nước rồi. Anh không dám tin điều này vì sát thủ số một trong giới thế nhưng thân thể lại kém như vậy, không phải là chỉ ngâm trong nước một chút sao, vậy mà lại ngất đi. Về điều này thật ra thì chính Mộc Vân Phong cũng không biết, tại sao lại sợ nước, chỉ là nghe trộm được rằng khi còn bé cô từng rơi xuống sông, suýt chút nữa là mất mạng, về sau lại bắt đầu sợ, thậm chí là tránh xa cả bờ sông. Chỉ là bất kể cô có nghĩ như thế nào về chuyện này thì làm sao cũng không nhớ nổi. Giống như là mất đi đoạn trí nhớ đó. Phượng Như Ảnh ôm Mộc Vân Phong vào trong khoang thuyền, mặc dù khoang bên trong không thật sự rộng rãi, nhưng cũng sạch sẽ. Lúc đầu anh nghĩ trực tiếp ôm Mộc Vân Phong lên giường, nhưng nhìn thấy cô cả người ẩm ướt, vì vậy dừng bước hỏi người đàn ông trung niên: “Có nước nóng và quần áo sạch hay không, tôi muốn giúp cô ấy tắm qua một chút nhân tiện thay quần áo luôn.” “Có, có, mời đi theo tôi.” Người đàn ông trung niên vừa nghe Phượng Như Ảnh hỏi, vội vàng trả lời, rồi dắt anh đi đến một gian khác ở phía sau khoang thuyền. Người đàn ông trung niên đi tới trước một cái cửa nhỏ, nhẹ nhàng đẩy ra, đó là một phòng tắm. Không gian tuy nhỏ, nhưng vật dụng đều đầy đủ. Dụng cụ rửa mặt tất cả đầy đủ, thậm chí còn có một bồn tắm bằng thùng gỗ lớn. Người đàn ông trung niên dắt Phượng Như Ảnh tới phòng tắm, sau đó rời đi tìm quần áo cho Mộc Vân Phong. Hoàn hảo là em gái của ông tắm giặt thay quần áo ở trên thuyền này. Vừa vặn dáng người của Mộc Vân Phong và em gái của ông gần giống nhau, chắc là có thể mặc vừa. Phượng Như Ảnh thấy người đàn ông trung niên rời đi, trước tiên để Mộc Vân Phong vào trong thùng gỗ lớn, sau đó thử nhiệt độ máy nước nóng một chút, cảm thấy vừa đủ ấm, mới đổ nước vào trong thùng gỗ. Nhìn thấy nước từ từ lấp đầy trong thùng gỗ, Phượng Như Ảnh lại rối rắm. Bởi vì anh không thể nào để Mộc Vân Phong tắm mà mặc quần áo như vậy được, nhưng anh là một người đàn ông nếu như cởi quần áo của một cô gái thì thật là bất tiện. Trong lúc Phượng Như Ảnh đang rối rắm, thì vang lên tiếng gõ cửa, Phượng Như Ảnh mở cửa ra thì thấy là người đàn ông kia. Khi anh thấy người đàn ông kia cầm bộ quần áo phụ nữ trên tay thì mắt lập tức sáng lên, hỏi một cách vội vàng: “Trên thuyền này có phụ nữ sao?”