Đều do mình một lúc mềm lòng, cho nên mới gặp phải cô gái này. Anh chẳng thể ngờ cô gái này có lòng tham như vậy, lại muốn cả hai miếng ngọc bội. Mộc Vân Phong liếc nhìn họng súng chỉa vào mình lần nữa, trong lòng thầm hận không thôi. Thật sự muốn một cước đạp chết người đàn ông này, để cho anh ta xuống địa ngục, nhưng nghĩ đến tình cảnh trước mắt, Mộc Vân Phong đè xuống lửa giận này, mà mềm giọng nói: "Tôi trả đồ vật cho anh, anh lấy khẩu súng ra trước." Mộc Vân Phong vừa nói, vừa ở trong lòng hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà Phượng Như Ảnh. "Cô cảm thấy thế nào?" Phượng Như Ảnh lành lạnh mà nói, cũng không có lấy khẩu súng ra, lại duỗi một tay không đến trước mặt của Mộc Vân Phong. "Hừ" Mộc Vân Phong khẽ hừ một tiếng, bất đắc dĩ mà duỗi tay vào túi quần của mình. Đưa vào cả nửa ngày, cũng không cam lòng mà lấy các thứ ra. Đây là đồ do mình liều mạng đoạt lấy từ trong tay Phượng Như Ảnh, hiện tại vật đã tới tay, lại còn chưa nóng mà đã phải trả lại cho anh ta, thật sự là không cam lòng mà. Cũng không có biện pháp, ai bảo trong tay người ta có vũ khí, mà nó lại đang ở trên đầu mình. Trước mắt, vì giữ được cái mạng, chỉ có thể NHỊN đau bỏ những thứ yêu thích rồi. Cắn cắn đôi môi, Mộc Vân Phong rốt cuộc cũng chậm rãi lấy ngọc bội ra. Nhìn vẻ mặt Mộc Vân Phong không đành lòng, nắm ngọc bội thật chặt, cực kỳ không muốn, Phượng Như Ảnh cứ nhàn nhạt nhìn như vậy. Nhìn dáng vẻ Mộc Vân Phong rối rắm, trong lòng đã sớm cười lên rồi. Nhưng, ngoài mặt lại là dáng vẻ ra vẻ nhẹ nhàng, cặp mắt khóa chặt vào Mộc Vân Phong, nhìn vào tay cô. Mộc Vân Phong đấu tranh thật lâu, rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra, chuyển ngọc bội về phía Phượng Như Ảnh. Vừa chuyển, cặp mắt lại nhìn mãi ngọc bội. Liên tục nhìn Phượng Như Ảnh nhận lấy ngọc bội, nhìn anh ta bỏ vào trong túi, cho đến khi không thấy được, mới lưu luyến thu hồi ánh mắt. Nhận lấy ngọc bội trong tay Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh không nhìn ánh mắt đi theo thật chặt này của Mộc Vân Phong, anh nhanh chóng bỏ vào túi. Lần này anh cất đồ rất kỹ. Mới vừa rồi bị lừa một lần, anh thề sẽ không bao giờ tin tưởng cô gái này nữa. "Đáng ghét" Mộc Vân Phong nhìn ngọc bội vào túi Phượng Như Ảnh, trong lòng thầm mắng một tiếng. Quay đầu nhìn xuống đồng hồ tay của mình, thời gian đi qua từng phút từng phút, sắp tới thời gian bảo vệ tuần tra sảnh triển lãm, nhưng Phượng Như Ảnh vẫn không buông tay, trong bụng sốt ruột nên nói: "Đồ đã về trong tay anh, có thể thả tôi đi chưa." Lần này Phượng Như Ảnh không có nói chuyện, cũng không có thả cô như Mộc Vân Phong hy vọng, mà là áp giải Mộc Vân Phong từ từ đi ra ngoài. Chỗ này không an toàn, về phần cô gái này, anh thề sau này tuyệt đối không nhẹ nhàng tha thứ cho cô ta. Cửa chính nhà triển lãm càng lúc càng gần, mắt thấy bọn họ sẽ phải trở ra cửa chính này. Đột nhiên Mộc Vân Phong chuyển động, chỉ thấy cô uốn éo một cái, liền từ trong tay Phượng Như Ảnh lắc ra ngoài. Tiếp theo cô lấn người đến gần, đánh vào con mắt của Phượng Như Ảnh. Dù sao Phượng Như Ảnh cũng nhanh, thấy Mộc Vân Phong đánh về phía hai mắt của mình, thì lập tức cúi đầu, tránh thoát một kích này của cô. Nhưng anh vẫn cứ như thế, được dịp đưa thân thể đến gần Mộc Vân Phong. Đúng lúc này, Mộc Vân Phong nhắm đúng lúc, nhanh chóng đưa tay về phía túi Phượng Như Ảnh, dễ dàng gắp đôi ngọc bội ra ngoài. Lúc này Phượng Như Ảnh mới kịp phản ứng, thì ra cô gái này tấn công anh là giả, trộm ngọc bội của anh là thật. Lập tức lửa giận dâng lên cao, không để ý đây là địa bàn của người khác, liền vung tay về phía mộc Vân Phong. Thấy Phượng Như Ảnh đánh tới mình, Mộc Vân Phong mới sẽ không ngu như vậy mà đánh nhau với anh. Chỉ thấy cô như con thoi, từ dưới nách Phượng Như Ảnh chui qua, nhảy nhẹ một cái đã đến cạnh cửa. Trở ra cửa chính nhà triển lãm, Mộc Vân Phong vừa lui ra ngoài vừa cười đắc ý với Phượng Như Ảnh và nói: "Anh bạn, tốt nhất đừng chọc tôi." Nhưng, Mộc Vân Phong đang đắc ý nên căn bản không phát hiện, phía sau mình có một tia hồng ngoại đang chờ cô. Nhất thời, đích đích đích cả nhà triển lãm vang lên tiếng còi báo động, nhân viên bảo vệ từ bốn phương tám hướng vọt tới phía bọn họ.