"Lão đại, người của Ảnh môn lúc này muốn làm gì?" Hoả vẫn nhìn động tĩnh trong phòng, thấy người của Ảnh môn cũng không giết Lâm Phàm ngay lập tức, mà ngược lại còn ở đằng kia dùng roi da quất hắn, có chút không hiểu mà hỏi. Mộc Vân Phong cũng không có nghe thấy câu hỏi của Hỏa, từ khoảnh khắc người của Ảnh môn lấy roi da ra, thì suy nghĩ của cô đã không khống chế được mà bay đến mười mấy năm trước. Khi đó, cô vẫn còn là một cô bé không buồn không lo, có một ngày do ham chơi nên cô đã bước nhầm vào phòng hình phạt của Thanh bang. Khi đó vừa lúc có một anh em của Thanh bang phạm sai lầm đang chịu hình phạt, chấp hành xử phạt chính là một cái roi da đen nhánh tỏa sáng. Nhìn roi da quất vào trên thân người kia, thấy từng dấu vết kia mang máu, ngay lúc đó Mộc Vân Phong bị dọa sợ, cô sợ tới mức nằm ở trong phòng chừng hai ngày mới ngồi dậy. Nhưng mà từ đó về sau, roi da này in thật sâu vào trong óc của cô. Lúc này, roi đen nhánh này, lại xuất hiện ở trên tay người của Ảnh môn, khiến Mộc Vân Phong rất khó hiểu. Theo lý thuyết Ảnh môn cũng sẽ không có quan hệ với Thanh bang mới đúng. Huống chi nếu như Thanh bang lúc ấy có Phượng Như Ảnh nhân vật lợi hại như thế, thì sao có thể dễ dàng bị Hồng bang tiêu diệt. Nhưng bây giờ trên tay người của Ảnh môn đang dùng roi múa thi hành hình phạt của Thanh bang, giữa hai bang phái này rốt cuộc có quan hệ gì đây? Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong quyết định đi xuống để tìm hiểu thật hư, cô muốn biết đối phương và Thanh bang, cùng với cha của cô đến cùng là có quan hệ gì. "Cậu ở đây coi chừng, tôi đi xuống xem một chút." Mộc Vân Phong dặn dò Hỏa một tiếng, rồi người như lá rụng mà bay xuống mặt đất. "Lão đại, chị?" Hỏa chưa kịp ngăn cản, thì đã nhìn thấy Mộc Vân Phong rơi xuống đất, cho nên ảo não mà vỗ cây khô một cái. Cái động tay này của Hỏa, tức thì làm cho Phượng Như Ảnh ở trong phòng cảnh giác, anh quay đầu lướt nhìn ra ngoài, tầm mắt khóa ở cây đại thụ chỗ Hỏa đứng. "Lão đại, tôi đi xem một chút." Ảnh Phong cũng phát giác gốc cây kia khác thường, liền xoay người đi tới hướng cây kia. "Không cần, tôi đã tới." Ảnh Phong vừa mới bước ra hai bước, thì một giọng nói trong veo mang theo ý lạnh truyền đến. Thân thể của Ảnh Phong ngừng lại, và dừng bước chân lại, ngẩng đầu chỉ thấy trong bóng đêm có một cô gái vóc dáng xinh đẹp, ngược ánh đèn mà đến. Đèn trong phòng chiếu lên trên mặt của cô ấy, vẩy lên trên người của cô ấy, làm cho cả người cô ấy như tiên nữ trong mộng, mặc áo đen bó sát người, tản ra hơi thở lạnh lẽo giống như Tu La. Mộc Vân Phong căn bản không thèm để ý tới Ảnh Phong đang ném ánh mắt lên trên người mình, cứ như vậy bình tĩnh tùy ý mà đi vào trong nhà. Mới vừa đi đến cửa phòng khách, thì đột nhiên từ trong nhà hiện ra năm sáu người áo đen, chắn trước mặt của Mộc Vân Phong. Chỉ thấy cô không trốn không né, đôi con ngươi chỉ khóa vào Phượng Như Ảnh không biết đang nghĩ cái gì vì kể từ lúc cô xuất hiện thì mặt vẫn như cũ không chút thay đổi. Bốn mắt nhìn nhau, giao nhau ở không trung, kích lên tia lửa. Một lúc lâu, Phượng Như Ảnh hơi mở môi mỏng, phun ra mấy chữ: "Để cho cô ấy đi vào." Kỷ luật nghiêm minh, nghe thấy lời nói của Phượng Như Ảnh, người áo đen nhanh chóng tránh ra, nhường ra một con đường. Mộc Vân Phong từ từ đi vào trong đại sảnh, căn bản khinh thường áp lực mà Phượng Như Ảnh cố ý tản ra, giống như ung dung tự tại đang đi dạo hậu hoa viên nhà mình. Ảnh Phong ở phía sau bởi vì lời nói của Phượng Như Ảnh mà phục hồi tinh thần lại, nhìn cô gái này lại dễ dàng kháng cự áp lực mà lão đại mình cố ý làm, ánh mắt lần nữa ném lên trên người của Mộc Vân Phong. Nhưng trong lòng lại đang suy đoán người trước mắt đến tột cùng là ai, một thân khí thế này lại tương đương với lão đại bọn họ.