Tất cả người áo đen trong phòng nhìn thấy người tới, toàn bộ cung kính kêu một tiếng: "Lão đại" Phượng Như Ảnh tiện tay lấy kính râm xuống, ngắm nghía ở trong tay. Từ từ đi đến rồi ngồi xuống đối diện với Lâm Phàm, nhìn một người liên tục lo lắng, mà lạnh lùng hỏi: "Ông chính là Lâm Phàm." "Dạ, không biết vị đại ca này là?" Lâm Phàm liếc nhìn Phượng Như Ảnh, vốn là ngẩng đầu lên nhưng bị con ngươi của anh ta đảo qua, lập tức cúi thấp xuống. Khí thế người đàn ông này quá mạnh mẽ, chỉ là tùy ý liếc mắt như vậy, lại khiến cho hắn có loại cảm giác không thở nổi. Lúc này, mặc dù người đàn ông chỉ là tùy ý mà ngồi ở đối diện, lại làm cho hắn sinh ra cảm giác quỳ lạy. Người đàn ông này mới thật sự là bá chủ hắc đạo, so với Mộc Đồ Thanh bang, Hồng Kinh Thiên Hồng bang mà hắn đã từng thấy qua thì không biết mạnh gấp bao nhiêu lần. "Tôi là ai, ông còn không xứng để biết, ông đã là Lâm Phàm, vậy sẽ không có cái gì để nói rồi." Phượng Như Ảnh liếc nhìn Lâm Phàm, trong mắt lóe lên khát máu. Hợp với một thân lạnh lẽo như băng cùng tàn khốc lúc này của anh ta, làm cho người ta cảm thấy giống như Tu La địa ngục. "Ảnh Phong, quy tắc cũ, phế người này từ từ, nhớ không được để cho hắn chết quá nhanh." Phượng Như Ảnh nhàn nhạt nói với Ảnh Phong ở bên cạnh. Ngữ khí nói chuyện giống như là bình thường đang nói về thời tiết gió nhẹ nước chảy, nhưng nghe vào trong tai Lâm Phàm, lại như nghe được bùa đòi mạng. Nhất là Phượng Như Ảnh gọi một tiếng ‘ Ảnh Phong ’, càng làm cho hắn sợ tới mức mặt xám như tro tàn. Hiện tại hắn cũng đã biết thân phận của đối phương rồi, nhưng lại không có một tia mừng rỡ, ngược lại sợ hãi nhiều hơn. Trên giang hồ ai không biết thuộc hạ Đại Tướng đệ nhất của Môn chủ Ảnh môn Phượng Như Ảnh tên là Ảnh Phong. Mà người ngồi ở đối diện mình không thể nghi ngờ chính là ác ma Phượng Như Ảnh rồi. "Môn chủ tha mạng." Không đợi Ảnh Phong có động tác, Lâm Phàm đã phịch một tiếng, quỳ gối trên đất, bò đến dưới chân của Phượng Như Ảnh, lập tức dập đầu ba cái "Rầm rầm rầm", vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ. "Cầu xin tha thứ? Ông cũng biết cầu xin tha thứ? Ban đầu lúc bán Thanh bang, lúc bán cha nuôi của ông, ông có nghĩ tới sẽ có hôm nay hay không?" Phượng Như Ảnh cúi đầu, lấy tay nâng đầu Lâm Phàm lên, trong mắt tràn đầy nụ cười giễu cợt. "Anh..." Nghe được lời nói của Phượng Như Ảnh, Lâm Phàm chợt ngẩng đầu lên, nhìn mặt của Phượng Như Ảnh, muốn từ trên mặt của anh ta tìm ra bộ dạng người quen, nhưng đã làm cho hắn rất thất vọng, vì hắn căn bản không biết Phượng Như Ảnh. "Thế nào? Muốn biết tôi đến cùng là ai? Muốn biết có biết tôi hay không?" Phượng Như Ảnh làm sao lại không biết trong đầu Lâm Phàm nghĩ cái gì, lập tức trên mặt cười càng vui vẻ hơn. Anh nhìn Lâm Phàm, nắm cằm của hắn ta nói gằn từng chữ: "Ông còn nhớ rõ Thanh bang làm thế nào đối đãi phản đồ không?" Nghe được lời nói của Phượng Như Ảnh, Lâm Phàm chợt từ trong tay của anh ta lui ra ngoài, bộ dạng có vẻ như nhìn thấy ma quỷ, mà nhìn Phượng Như Ảnh. Ngoài miệng liều mạng nói: "Không, không, không" Nhưng lúc này đâu còn đến phiên Lâm Phàm nói một chữ không. Chỉ thấy Phượng Như Ảnh vừa nhấc tay, Ảnh Phong đã đứng ở bên người Lâm Phàm, mang lấy hai tay của hắn ta đi sang bên cạnh. Còn bên cạnh, đã sớm có người chuẩn bị xong hình cụ mà Thanh bang dùng để đối phó phản đồ. Nhìn hình cụ loang lổ vết máu kia, máu nóng trong đầu Lâm Phàm dâng trào, xông thẳng tới ót, nhất thời sợ tới mức hôn mê bất tỉnh. "Lá gan thật đúng là nhỏ. Ảnh Phong, dùng nước dội hắn tỉnh." Phượng Như Ảnh nhìn Lâm Phàm ngất đi, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, như vậy liền muốn tránh chịu hình, nghĩ khá lắm. Hôm nay anh sẽ vì cha nuôi, vì các anh em Thanh bang mà báo thù. Khiến cho cái tên ăn cây táo rào cây sung này, biết cái gì gọi là kết quả phản bội.