Editor: Thoa Xù  "Lên xe nhanh." Nhìn thấy bọn họ vọt ra, người kia dẫn đầu đi về phía chiếc xe bên cạnh, khởi động lao vút đi. Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong nhìn nhau sau đó cũng nổ máy xe chạy theo người đàn ông kia. Tuy người đàn ông kia mang kính đen, nhưng liếc mắt một cái là bọn họ đã nhìn ra anh ta chính là Hồng Bưu. Nhìn người phía trước láu xe rất nhanh, tâm tư Mộc Vân Phong rối rắm, cô không biết vì sao Hồng Bưu lại giết thủ hạ của mình cứu bọn họ. Liếc nhìn Phượng Như Ảnh đang lái xe bên cạnh, Mộc Vân Phong không nói gì, quay đầu về phía sau nhìn mấy chị em của mình. Thấy được họ đã theo sát sau xe mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. "Phân tán, rút lui." Mộc Vân Phong truyền lệnh vào tai nghe không dây, vốn đang theo sát phía sau xe, từng chiếc một dần tản ra rồi mất hút, chỉ còn lại xe của họ chạy theo phía sau xe Hồng Bưu vào một con đường vắng vẻ. Nói trắng ra là, Mộc Vân Phong vẫn chưa tin tưởng Hồng Bưu, cô lo lắng có bẫy. Tuy nói anh ta là anh trai của Phượng Như Ảnh, nhưng anh ta cũng là thủ lĩnh của Hồng thị. Hiện tại đồ đã bị bọn họ đoạt đi, anh ta phải gánh trách nhiệm. Cũng không biết cuối cùng anh ta có thể giao bọn họ ra hay không đây? Ban đầu Mộc Vân Phong định bảo Phượng Như Ảnh đừng đi theo Hồng Bưu nữa, nhưng nghĩ lại lời này khó mà nói ra, dù sao họ cũng là anh em, cô nói như vậy cũng không hay. Nhưng mà trong lòng Mộc Vân Phong âm thầm đề phòng, để lúc Hồng Bưu gây khó dễ cũng nắm được quyền chủ động. Hồng Bưu lái xe ở phía trước, vừa lái vừa thỉnh thoảng nhìn kính chiếu hậu, thấy xe của Phượng Như Ảnh vẫn theo ở phía sau mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Anh biết vừa rồi mình làm như vậy đồng nghĩa với phản bội Hồng bang, nhưng anh lại không thể để cho em trai mình đi chịu chết. Tối nay, lúc ở trên sân khấu nhìn thấy Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong bên dưới thì cũng biết hai người này có chủ ý gì. Bởi vì lần trước bọn họ đã từng trộm đồ của anh một lần rồi, cho nên anh biết rõ họ sẽ làm gì. Bởi vì biết, cho nên sau khi anh phát biểu xong đã bắt đầu chuẩn bị. Anh biết không thể nào rút đám bảo vệ và người của Hồng bang đi được, như vậy sẽ khiến cho Hồng Kinh Thiên càng thêm nghi ngờ anh. Hồng Bưu biết, từ sau cái lần để mất đi ngọc bội kia, sự tín nhiệm của Hồng Kinh Thiên dành cho anh ngày càng giảm. Mặc dù ngọc bội kia vốn chính là của anh, nhưng Hồng Kinh Thiên không nghĩ như vậy. Dường như ông ta đã biết cái gì đó, từ sau khi Phượng Như Ảnh rời đi, Hồng Kinh Thiên lập tức trở về từ nước ngoài, trực tiếp trấn giữ ở Hồng bang. Mà đêm nay, tuy là anh có thể điều động mấy người mặc áo đen đó, nhưng bọn họ lại nghe theo chỉ thị của Hồng Kinh Thiên hơn, dù sao thì ông ta mới là Bang chủ thật sự của Hồng bang. Chính bởi vì như vậy, Hồng Bưu mới phải sử dụng chiến lược này. Sau khi anh phát biểu xong thì viện cớ rời đi, sau đó vẫn ở lại chỗ lúc nãy chờ bọn Phượng Như Ảnh. Anh biết bọn họ nhất định sẽ chọn con đường này để rời đi. Hồng Bưu ngồi trên xe mình lẳng lặng chờ, ban đầu anh nghĩ nếu như bọn Phượng Như Ảnh có thể phá vòng vây bằng bản lãnh của mình, anh cũng bớt được việc, ai ngờ rằng Hồng Kinh Thiên lại gạt anh bố trí nhiều người như vậy. Vì vậy đành phải mạo hiểm, bất chấp nguy cơ có khả năng bại lộ thân phận mà ra tay cứu bọn Phượng Như Ảnh. Đối với người thân duy nhất của mình, dù như thế thì Hồng Bưu cũng không muốn nhìn thấy Phượng Như Ảnh gặp chuyện không may. Anh tình nguyện để lộ mình, tình nguyện để người gặp nguy hiểm là mình. Xe phóng như bay trong bóng đêm, chạy vào một con hẻm nhỏ cũ kỹ rồi dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ. Ba người mở cửa xuống xe, bước vào trong. Hồng Bưu tháo mắt kính xuống, bước lên ôm chặt Phượng Như Ảnh. Nhìn thấy tình cảm của hai anh em họ, ánh mắt Mộc Vân Phong trở nên sâu kín, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, quan sát ngôi nhà này.  Rõ ràng ngôi nhà này đã lâu đời rồi, mang theo chút mùi vị cổ xưa. Tất cả đồ dùng trong nhà đều là gỗ, mang hương vị hoài cổ, nhìn kỹ lại phát hiện toàn bộ đều là gỗ cây lê. Phượng Như Ảnh và Hồng Bưu ôm nhau một hồi, sau đó tách ra, trên mặt lộ ra ý cười. Dù sao thì cũng đã hơn một năm bọn họ không gặp mặt rồi, lần này lại gặp nhau kiểu này, cũng may mấy người họ không có ai bị thương. Hồng Bưu quay đầu liếc nhìn Mộc Vân Phong đang ngồi trên ghế sofa, trong mắt ánh lên vẻ mất mác và xấu hổ, chào hỏi một tiếng: "Em vẫn còn sống, thật tốt quá." Mộc Vân Phong gật đầu một cái, không nói gì. Nói thật, đối mặt với Hồng Bưu cô không biết phải nói những gì, cũng không biết nên nói như thế nào. Nếu không phải ở giữa vẫn còn Phượng Như Ảnh, cô nhất định sẽ trực tiếp tiến lên bắn anh ta một phát, để cho anh ta tìm cha của mình chuộc tội đi. Nhưng vì Phượng Như Ảnh, cô quyết định tha anh ta một mạng, nhưng cũng không muốn nói chuyện gì với người này. Phượng Như Ảnh thấy Mộc Vân Phong lạnh nhạt với Hồng Bưu, ánh mắt tối sầm lại nhưng cũng không nói gì thêm. Anh có thể hiểu Mộc Vân Phong, biết rằng cô đã vì mình mà nhượng bộ rất nhiều rồi. Nên hiện tại Mộc Vân Phong quyết định ngó lơ anh trai của mình, anh cũng không dám nói gì thêm. Vì vậy anh ngồi xuống bên cạnh Mộc Vân Phong, ngẩng đầu nhìn Hồng Bưu: "Anh hai, thật xin lỗi, liên lụy anh rồi." "Mình là anh em, nói liên lụy gì chứ." Hồng Bưu phản đối cách nói của Phượng Như Ảnh, bọn họ là anh em, em trai gặp nạn làm anh hai sao có thể đứng nhìn. Huống chi trên thế giới này, hiện tại người duy nhất anh coi trọng chỉ có Phượng Như Ảnh. Dĩ nhiên còn có Mộc Vân Phong, nhưng mà anh chỉ có thể chôn sâu trong lòng. Phần tâm tư dành cho Mộc Vân Phong, anh sẽ không để cho bất cứ ai nhìn thấy. "Anh hai, em lo là những người đó nhận ra anh thì làm thế nào?" Vẻ mặt Phượng Như Ảnh lo lắng, anh biết Hồng Kinh Thiên là một lão hồ ly, Hồng Bưu giúp bọn họ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị lão ta biết. "Không sao, anh còn có thể sợ bọn họ hay sao? Huống chi nơi này chỉ có anh biết rõ, bọn họ không tìm được nơi này." Hồng Bưu cười trấn an Phượng Như Ảnh, anh không muốn Phượng Như Ảnh lo lắng. Vào lúc anh ra tay, anh đã chuẩn bị sẵn sàng khi Hồng Kinh Thiên phát hiện rồi. Nhưng mà anh cũng biết, cho dù Hồng Kinh Thiên biết anh đi cứu nhóm Phượng Như Ảnh, cũng sẽ không thể làm gì anh. Chỉ cần bọn họ không tìm được Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong thì sẽ không sao, huống chi bây giờ anh là lão đại của Hồng thị, vì lợi ích nên Hồng Kinh Thiên sẽ không thể làm gì anh. Cho dù muốn trừ khử anh cũng không phải là chuyện dễ dàng, mấy năm nay anh phát triển thế lực của mình không ít, chính là vì sợ có một ngày Hồng Kinh Thiên muốn đối phó với anh. "Anh hai, vẫn nên cẩn thận thì hơn." Lời nói của Hồng Bưu cũng không khiến Phượng Như Ảnh giảm bớt những lo âu trong lòng, anh  hiểu được ý tứ của Hồng Bưu. Nhưng bây giờ vấn đề không chỉ có Hồng Kinh Thiên, sau lưng của lão ta còn có người khác. "Em không tin anh hai à?" Phượng Như Ảnh lo lắng khiến Hồng Bưu rất buồn lòng, nhưng vẫn cười hỏi ngược lại em trai. Anh cảm thấy Phượng Như Ảnh thật sự lo lắng quá mức rồi. "Không phải, không biết mấy năm nay anh ở Hồng bang có phát hiện ra người đứng sau lưng Hồng Kinh Thiên hay không?" Phượng Như Ảnh biết anh trai mình kiêu ngạo, vì vậy đổi chủ đề. Anh biết Hồng Bưu là người thông minh, không cần anh phải nói thêm gì nữa. "Người đứng sau lưng?" Quả nhiên, Hồng Bưu nghe xong lời của Phượng Như Ảnh, sắc mặt trở nên trầm lắng. Nói thật, mấy năm nay anh hoàn toàn không nghĩ tới phía sau lưng Hồng Kinh Thiên còn có người. Hiện tại Phượng Như Ảnh lại nói như vậy, Hồng Bưu nhất thời cảm thấy đây là vấn đề lớn. Cho tới nay anh vẫn hơi xem thường Hồng Kinh Thiên, cũng thường xuyên thể hiện ý khinh thường lão ta. Anh vốn đã có ý giành lấy, nhưng vẫn không hề ra tay. Hồng Bưu cảm thấy Hồng Kinh Thiên chỉ là một con rối mà thôi, bởi vì lời nói có trọng lượng ở Hồng thị chính là lời của Hồng Bưu anh đây, cho nên cũng không bận tâm đến lão ta. Nhưng hôm nay, đột nhiên nghe thấy Phượng Như Ảnh nói như vậy, không chỉ khiến anh kinh ngạc, mà còn có chút hoang mang. Anh biết nếu Phượng Như Ảnh có thể nói ra như vậy, nhất định là đã điều tra qua rồi. Mộc Vân Phong ngồi bên cạnh, vừa nghe Hồng Bưu hỏi ngược lại, khóe miệng gợi lên ý giễu cợt. Cô biết nhất định là Hồng Bưu này không hề hay biết, nếu mà biết rõ thì cũng sẽ không hỏi câu hỏi ngu ngốc này. Hiện tại, Mộc Vân Phong không biết nên khen Hồng Kinh Thiên xảo quyệt, hay là nên mắng Hồng Bưu này ngu ngốc. Ở bên cạnh Hồng Kinh Thiên nhiều năm như vậy, thế nhưng lại không biết chút gì, cũng không phát hiện ra. Xem ra Hồng Bưu cũng không có lợi hại như trong tưởng tượng của bọn họ, hoặc là nói anh ta quá mức tự cho đúng rồi. Thế nên mới không để ý đến chuyện quan trọng như vậy. "Anh hai, anh vẫn nên sớm chuẩn bị đi, nếu lỡ như Hồng Kinh Thiên gây khó dễ, anh còn kịp ứng phó." Phượng Như Ảnh nhắc nhở anh trai mình. Lúc này Mộc Vân Phong đứng dậy đi sang một bên và gọi một dãy số, cô phải chuẩn bị tốt để cứu lấy Thanh bang. Thành phố B là địa bàn của Hồng bang, bây giờ bọn họ chỉ có hai người. Cộng thêm mấy chị em Hồng Nhan Các ở thành phố B cũng mới mười mấy người, muốn đối phó với Hồng bang, quả thật là lấy trứng chọi đá. Cô phải chuẩn bị chu đáo, cô cũng sẽ không ngây ngốc mà tin tưởng vào Hồng Bưu, tin tưởng người của anh ta. Mộc Vân Phong cảm thấy hiện tại không đáng tin nhất chính là người của Hồng Bưu, nói không chừng trong đám người của anh ta có không ít là người của Hồng Kinh Thiên. Không phải Mộc Vân Phong xem thường Hồng Bưu, mà là biểu hiện của anh ta khiến cho cô rất thất vọng. Cô không biết do mấy năm nay bận việc kinh doanh, khiến anh ta lơ là chuyện đề phòng Hồng Kinh Thiên hay là có chuyện gì xảy ra, thậm chí ngay cả người của cô cũng biết những chuyện này, vậy mà anh ta lại không biết. Điều này làm cho ấn tượng về anh ta trong lòng Mộc Vân Phong càng giảm đi rất nhiều. Bây giờ trong mắt Mộc Vân Phong, anh không chỉ là người vong ân phụ nghĩa, mà còn là một người kiêu ngạo mù quáng. Mộc Vân Phong có liên lạc với người của Ám Dạ, hoàn hảo là lần này cô đã sớm có chuẩn bị. Mặc dù là đơn độc đi cùng Phượng Như Ảnh, trước khi lên máy bay đã chỉ thị với Tứ Đại Trưởng Lão, bảo bọn họ dẫn theo một bộ phận cốt cán trong tổ chức theo sau cô, đến thành phố B đợi lệnh. Ở hội trường buổi đấu, sau khi nhóm Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh được Hồng Bưu cứu đi, Hồng Kinh Thiên từ bên trong đi ra. Bên cạnh lão ta còn có vị tai to mặt lớn – Vu Chính, chẳng qua là lúc này người đó có hóa trang chút ít, nhìn qua có hơi giống nhưng lại có hơi không giống. Đầu tiên Hồng Kinh Thiên bảo đám người áo đen kia rút đi, chỉ để lại một người trong đó để hỏi thăm tình hình. Cho đến khi người áo đen kia rút lui, nhân viên bảo vệ cũng trở về vị trí cũ, Hồng Kinh Thiên để những người trong phòng đấu giá ra ngoài. Thấy mấy người khách sợ hãi, Hồng Kinh Thiên vừa trấn an vừa xin lỗi. Cho đến khi tiễn hết mọi người đi, lúc này mới cùng Vu Chính dẫn đám người phụ trách chặn đánh đám Mộc Vân Phong đi vào một mật thất nhỏ trong phòng đấu giá. Hồng Kinh Thiên và Vu Chính ngồi trên ghế sofa, nhìn người đàn ông áo đen cũng chính là người phụ trách chặn đánh lần này -- Hồng Dũng, vẻ mặt tức giận lớn tiếng hỏi: "Cậu kể lại cả quá trình cho tôi nghe xem." Hồng Dũng hơi ngẩng đầu liếc nhìn hai người ngồi trên ghế sofa, từ từ kể lại chuyện đã xảy ra. "Cậu nghi người kia là Hồng Bưu à?" Trong giọng nói của Hồng Kinh Thiên có chút thâm độc, ánh mắt nhìn Hồng Dũng đầy vẻ hung hãn. Lão ta vẫn tìm Hồng Bưu, nhưng vẫn chưa tìm được. Gọi điện thoại cho Hồng Bưu hỏi anh ta đang ở đâu thì lại bảo là đang ở cùng một vị khách quan trọng. Bây giờ Hồng Dũng lại nói như thế, Hồng Kinh Thiên mới bắt đầu nghi ngờ Hồng Bưu vốn không ở cùng vị khách quan trọng nào cả, mà đang ở cùng với hai kẻ cướp Long Châu. Trước đó từ rất sớm, lão đã bắt đầu không tín nhiệm Hồng Bưu, hoặc nói từ sau khi giết Mộc Đồ, lão càng ngày càng ít tin tưởng và giao nhiệm vụ cho Hồng Bưu, nhưng vì thấy anh ta rất có tài trong chuyện kinh doanh nên mới để anh ta quản lý Hồng thị. Sau đó lão đã tạo ra một chi nhánh, đứng sau lưng quan sát nhất cử nhất động của Hồng Bưu. Mấy năm qua, lão không phát hiện Hồng Bưu có hành vi bất chính nào, cho nên cũng không còn quá để ý vẫn để cho anh ta tự làm việc. Nhưng từ sau lần ngọc bội bị trộm một năm trước, lão bắt đầu đề phòng Hồng Bưu. Bởi vì Hồng Kinh Thiên nhận được tin tức, Hồng Bưu lại thả người trộm ngọc rồi, hơn nữa lão còn nghe được dường như người kia có quan hệ thân thích với Hồng Bưu. Vì vậy bắt đầu từ khi đó, Hồng Kinh Thiên bắt đầu trở về từ nước ngoài, từ từ bước ra sáng từ sau bức màn, vừa vì đề phòng Hồng Bưu giở trò, vừa muốn nắm giữ Hồng thị trong tay mình. Cho nên mặc dù lần này buổi đấu giá là do Hồng bưu quản lý, lão cũng tham dự trong đó, thậm chí còn mời những người cấp trên xuống. Chính là vì sợ lỡ như Hồng Bưu có hành động gì, bọn họ sẽ xử anh ta ngay lập tức. Vì đề phòng chuyện năm ngoái lại xảy ra lần nữa, lão bảo Hồng Bưu sắp đặt mấy người của Hồng bang ở một nơi bí mật gần đó, một khi có biến bọn họ có thể lập tức xuất hiện. Nhưng sau khi sắp đặt ổn thỏa ở chỗ Hồng Bưu, lão lại thu xếp một lần nữa, không những đổi một số người, hơn nữa còn tăng thêm nhân lực. Nhìn thấy người mình có thể bắt được hai kẻ trộm to gan kia, không ngờ cuối cùng lại bị người khác cứu đi. "Đúng vậy, Bang chủ." Hồng Dũng khẳng định là Hồng Bưu. Anh ở bên cạnh Hồng Bưu rất nhiều năm, cho dù anh ta có mang kính, anh cũng có thể nhận ra anh ta ngay lập tức. Nhưng mà Hồng Dũng có chút không hiểu, tại sao Hồng Bưu phải làm như vậy. Tuy nói anh ta chỉ là lão đại tập đoàn Hồng thị, nhưng ở Hồng bang địa vị của anh ta chỉ đứng sau Bang chủ. "Nếu đã như vậy, chúng ta phải đi tìm cậu ta, ta muốn nhìn xem có phải cậu ta thật sự muốn phản bội Hồng bang không." Hồng Kinh Thiên nham hiểm nói, đứng định rời đi. "Đợi chút." Vu Chính vẫn luôn không lên tiếng đang chặn cơn giận của Hồng Kinh Thiên lại, y không muốn để cho Hồng Kinh Thiên lỗ mãng đi tìm Hồng Bưu như vậy. Y biết nếu Hồng Bưu dám cứu người, như vậy nhất định đã sớm nghĩ xong cách ứng phó rồi, hoặc là đã sớm giấu người đi rồi. Bị Vu Chính cản lại như vậy, Hồng Kinh Thiên ngồi xuống, đôi mắt thăm dò nhìn y, chờ chủ ý trên nét mặt Vu Chính. Những năm gần đây, phía trên vẫn phái Vu Chính đến giúp đỡ cho lão, có chuyện gì đều là do y ra chủ ý. Hồng Kinh Thiên biết nếu Vu Chính ngăn lại, nhất định là có lời gì muốn nói hoặc là có biện pháp gì tốt hơn. "Ông như vậy đi ra ngoài là không tìm được cậu ta." Y thấy Hồng Kinh Thiên bình tĩnh trở lại, lúc này mới từ từ mở miệng. Tuy Hồng Kinh Thiên này là người đứng đầu một bang, nhưng đôi khi lại hơi bốc đồng, nên tổ chức mới bảo y đến giúp đỡ cho lão ta. "Vậy anh nói nên làm cái gì? Chẳng lẽ cứ để cho kẻ ăn cây táo rào cây sung đó thả người chạy?" Hồng Kinh Thiên cắn răng nghiến lợi nói. Hiện tại mất đi không chỉ có vấn đề mặt mũi của Hồng bang, mà còn mất đi một bảo vật. Long Châu này chính là của một nhân vật lớn giao cho lão bán đấu giá, bây giờ vật không còn, bọn họ muốn đền tiền thì không nói, vấn đề là mất uy tín. Sau này còn ai tìm đến Hồng thị của họ bán đấu giá đồ nữa. Hơn nữa hiện tại lão làm hư việc cũng không có cách nào đối mặt với cấp trên, lão thật sự sợ cấp trên trách tội sẽ chịu không nổi. "Ông gấp cái gì, quan trọng nhất chính là biết được bây giờ bọn họ đang ở đâu, sau đó chúng ta mới thả lưới bắt trọn." Vu Chính liếc mắt nhìn Hồng Kinh Thiên đang kích động. Thầm nghĩ: Quả thật là không chịu được thằng ngu, nếu không phải thấy lão ta còn có ích cho tổ chức, mình đã sớm bắn lão phứt đi cho rồi. "A Dũng, cậu phái người đi thăm dò xem bây giờ kẻ ăn cây táo rào cây sung lẩn trốn ở đâu rồi." Hồng Kinh Thiên bị Vu Chính nói như thế, lập tức phân phó Hồng Dũng đi làm việc. Lão cũng biết chắc chắn đám Hồng Bưu sẽ không trở về biệt thự của anh ta, nhất định là lẩn trốn ở chỗ nào đó. "Lão đại, có thể bọn họ đã rời khỏi thành phố B rồi không?" Trước khi rời đi, Hồng Dũng tùy ý hỏi một câu, anh ta cảm thấy Hồng Bưu thông minh như vậy không thể nào chờ bọn họ đến bắt. "Yên tâm đi, hẳn là bọn họ vẫn chưa rời đi." Vu Chính đứng trước Hồng Kinh Thiên nói, y có chút hiểu biết về Hồng Bưu, cậu ta không thể nào bỏ tập đoàn Hồng thị mà rời đi như thế. Nếu như y đoán không lầm, lúc này chắc  là cậu ta đang ôn chuyện ở nơi nào đó với kẻ trộm. Hồng Dũng vội vã rời đi thăm dò hành tung của đám Hồng Bưu, Vu Chính và Hồng Kinh Thiên trở về khách sạn, họ ở khách sạn chờ tin tức của Hồng Dũng. Nửa giờ sau, Hồng Dũng trở về tay không, người của cậu ta không tra được một chút tung tích nào. Nghe Hồng Dũng báo cáo, Hồng Kinh Thiên hất đổ đồ đạc, cuối cùng vẫn vì câu nói của Vu Chính mà ngừng lại. "A Dũng, bình thường ai là người thân cận với Hồng Bưu?" Vu Chính nghe Hồng Dũng báo cáo thì nhíu mày, nhưng vẫn hỏi. Y không tin Hồng Bưu sẽ rời đi, về phần bọn họ không tìm được, hẳn là anh ta có một chỗ ở bí mật mà người khác không biết. "Hồng Thanh là thư ký của anh ta, gần như biết tất cả mọi chuyện của anh ta." Hồng Dũng không hề nghĩ ngợi trực tiếp trả lời. Hồng Thanh là thư ký thân cận của Hồng Bưu, có thể nói là nắm rõ chuyện của Hồng Bưu như lòng bàn tay. "Tốt lắm, cậu đi tìm Hồng Thanh đến đây." Hồng Kinh Thiên lắng nghe, lập tức nói. Sao lão lại không nghĩ tới Hồng Thanh, nhưng cậu ta là người của mình. Là do một tay lão sắp đặt ở bên cạnh Hồng Bưu, chính là để nghe ngóng đường đi nước bước của Hồng Bưu bất cứ lúc nào. Lúc này quýnh lên, sao lão lại quên mất một người quan trọng như vậy. Trong chốc lát, Hồng Thanh đi theo Hồng Dũng tới khách sạn, khi Hồng Kinh Thiên hỏi chỗ mà Hồng Bưu hay ở lại thì anh ta lập tức nói ra nơi bí mật kia. Anh ta vốn cũng không biết đến chỗ đó, mặc dù anh ta đi theo thân cận Hồng Bưu mấy năm nay, Hồng Bưu tín nhiệm anh ta hơn nhiều người khác, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện gạt anh ta. Ngay cả chỗ đó Hồng Bưu cũng gạt anh ta. Mà sở dĩ Hồng Thanh có thể phát hiện, cũng là do một lần trùng hợp gặp phải. Một lần kia anh ta đến nhà một người rồi trở lại, vừa khéo thấy Hồng Bưu lái xe vào căn nhà kia, sau lại hỏi thăm mới biết đó là một bất động sản khác của Hồng Bưu. Hồng Thanh dẫn Hồng Kinh Thiên, Vu Chính và rất nhiều anh em của Hồng bang  đến chỗ ở của Hồng Bưu. Mà lúc này Hồng Bưu hoàn toàn không biết Hồng Kinh Thiên biết được nơi ẩn náu của anh, đang cùng Phượng Như Ảnh, Mộc Vân Phong ba người dùng bữa tối. Bữa tối này chính là đầu bếp thân cận của Hồng Bưu làm cho bọn Phượng Như Ảnh, anh chuẩn bị ăn xong bữa tối sẽ đưa hai người bọn họ rời đi. Kể từ lúc anh biết phía sau Hồng Kinh Thiên còn có người thì lập tức biết mình che giấu không được bao lâu nữa, sớm muộn gì người của Hồng bang cũng sẽ tìm được anh. Bản thân anh thì không hề gì, nhưng không muốn Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong có chuyện. "Ăn xong anh tiễn các em đi, thành phố B này các em không thể tiếp tục ở lại rồi." Hồng Bưu ăn xong phần của mình, để chén đũa xuống nhìn Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong. "Vậy còn anh?" Phượng Như Ảnh lo lắng nhìn Hồng Bưu, anh muốn bảo Hồng Bưu đi cùng bọn họ. "Yên tâm đi, anh không sao." Hồng Bưu mở miệng cười. Nhưng tiếng nói vừa dứt, bên ngoài sân truyền đến một hồi tiếng xe hơi gầm rú, Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong nhanh chóng đặt chén đũa xuống, đi đến bên cửa sổ với Hồng Bưu, qua cửa sổ nhìn thấy từng chiếc xe ở bên ngoài thì sắc mặt tối sầm lại.