"Lò sưởi?" Mộc Vân Phong nói thầm, chợt nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua, hình như mình mơ thấy nằm ngủ trên giường ở nhà, sau đó thấy lạnh quá liền chui vào trong ổ chăn. Chẳng lẽ ổ chăn đó là lòng ngực của Phượng Như Ảnh? Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong chợt lúng túng, khuôn mặt cũng đỏ lên. Vốn là cô muốn hỏi tội anh, nhưng bây giờ đột nhiên phát hiện là do mình chủ động, khiến cô hận không tìm được cái lổ để chui xuống. Phượng Như Ảnh thấy bộ dạng xấu hổ của Mộc Vân Phong, trong lòng cười thầm. Đột nhiên anh cảm thấy ôm ấp cả một buổi tối cánh tay cũng không đến nỗi tê, nhanh nhẹn đứng dậy bỏ đồ vào trong ba lô, lấy nước và thức ăn ra đưa cho Mộc Vân Phong: "Ăn một chút đi. Lát nữa còn phải đi xuyên qua khu rừng này đó." Mộc Vân Phong trầm mặc nhận lấy, cũng không quản Phượng Như Ảnh lấy cái ba lô ở đâu, bỏ thức ăn vào trong miệng nhai. Hai ba cái giải quyết xong, đang định tìm chút nước uống thì Phượng Như Ảnh đã đưa tới, Mộc Vân Phong muốn không đếm xỉa đến anh cũng không được. Uống hết nước, Mộc Vân Phong không nói gì, vác ba lô của mình lên lập tức đi ra ngoài. Phượng Như Ảnh đi theo phía sau, thấy dáng vẻ đó của Mộc Vân Phong thì vẻ mặt vô cùng vui vẻ, giống như nhặt được mấy triệu đô la vậy. Cả khu rừng một mảnh an tĩnh, hai người đạp lá khô kêu sột soạt. Mộc Vân Phong yên lặng đi ở phía trước, Phượng Như Ảnh ở phía sau đột nhiên mạnh mẽ tiến lên, kéo Mộc Vân Phong đến trước mặt mình. "Làm gì?" Bất thình lình Mộc Vân Phong bị đâm đầu vào lồng ngực Phượng Như Ảnh, bị đụng đến phát đau, cô không vui gầm nhẹ lên. Nguyên buổi tối hôm qua để cho anh chiếm hết tiện nghi là đã giận lắm rồi, bây giờ anh lại còn kéo cô vào trong lòng. Rốt cuộc Phượng Như Ảnh này muốn làm gì đây? "Đừng nhúc nhích." Phượng Như Ảnh nhẹ nhàng nói, mắt nhìn về chỗ Mộc Vân Phong vừa đứng. Chỉ thấy một con nhện to màu đỏ đang buông thõng xuống từ đám lá cây. "Ách." Mộc Vân Phong nhìn thấy con nhện màu đỏ kia, biết là mình đã trách lầm Phượng Như Ảnh rồi, vì thế vẻ mặt áy náy nhìn anh, nhưng lại không biết nói gì. "Anh đi phía trước, em theo sau." Phượng Như Ảnh vỗ vỗ vai Mộc Vân Phong, cất bước đi về phía trước. Anh mở đường đảm bảo cho Mộc Vân Phong, nếu vừa rồi không bị ánh sáng đỏ chiếu vào mắt, thì cũng không thể phát hiện con nhện đỏ kia. Nếu như bị con nhện đỏ đó chạm vào, vậy thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Màu sắc thì tươi đẹp như vậy, nhưng mà độc tính của nó rất mạnh, không nói đến cái khác chỉ cần nhìn lá cây nó bò qua trong nháy mắt biến thành màu xám tro thì biết. Mộc Vân Phong không phản đối, rất tự giác đi theo sau lưng Phượng Như Ảnh. Cô biết kinh nghiệm của mình chưa đủ, rừng mưa nhiệt đới này khắp nơi đều là nguy hiểm, cho nên cẩn thận một chút vẫn hơn. Cô cũng không muốn mình còn chưa ra khỏi khu rừng thì đã ngoẻo rồi, phải biết cô còn phải chăm sóc mẹ của mình, còn phải giúp sư phụ đoạt lại Ám Dạ. Bây giờ Mộc Vân Phong vừa mới trải qua chuyện nhện độc, bắt đầu trở nên cẩn thận hơn. Cô cũng không dám sơ suất nữa, vừa đi vừa chú ý quan sát mọi thứ xung quanh. Bởi vì cô biết nguy hiểm thường ẩn núp ở những chỗ nhìn qua rất an toàn. Phượng Như Ảnh đi ở phía trước thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận hơn của Mộc Vân Phong, trái tim lơ lửng từ từ để xuống. Anh biết Mộc Vân Phong là một người thông minh, trước đó bởi vì cô không để ý đến rừng mưa nhiệt đới này, thật sự cũng không có kinh nghiệm, nghe nói những thứ kia nguy hiểm cũng không để ở trong lòng. Còn bây giờ khi mà cô thật sự thấy được sự nguy hiểm mới bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề. Thẳng thắn đối mặt với những mối nguy, cả người Mộc Vân Phong nghiêm chỉnh dáng vẻ chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.