Editor: Thoa Xù Tiếng động càng ngày càng gần, dường như ở sát bên tai. Cuối cùng tiếng động dừng lại, một bóng đen chắn ngay hốc cây của bọn họ. Phượng Như Ảnh ngước lên nhìn thẳng vào cái bóng đen kia, hóa ra là một con gấu. Con gấu nhìn Phượng Như Ảnh, vẻ mặt dữ tợn, giống như đang nói: ai cho ngươi chiếm hốc cây của ta, thức thời rời khỏi nhanh lên. Lúc này bóng đen đang chắn trước cửa hang, che khuất gần hết tầm nhìn, Mộc Vân Phong nắm thật chặt dao găm trong tay, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Nhưng cô đợi cả buổi cũng không thấy Phượng Như Ảnh ra tay, cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía bóng đen, vừa nhìn lại thì ra là gấu nâu. Trong đầu đột nhiên nhớ đến không biết ai đã từng nói, con gấu không nhìn thấy chỉ dựa vào mùi để phán đoán, cho nên chỉ cần nín thở thì nó sẽ không làm tổn thương đến mình. Mộc Vân Phong liếc nhìn Phượng Như Ảnh, nhưng phát hiện tên kia lại đang đối mắt với gấu cơ đấy, muốn nói cho anh biết phải nín thở. Lại cảm thấy nhất định là anh đã biết rồi, vì vậy lẳng lặng ngồi một bên. Trong chớp mắt, Mộc Vân Phong chỉ thấy ánh sáng sắc bén lóe lên, con dao găm trên tay Phượng Như Ảnh đâm vào bụng con gấu, cùng lúc đó bàn tay to dày của con gấu kia cũng đang đập về phía đầu Phượng Như Ảnh. Nhìn thấy Phượng Như Ảnh sắp bị thương, Mộc Vân Phong di chuyển. Thân người linh hoạt khéo léo vọt lên tấn công con gấu, tay vung con dao găm đâm về phía cổ của nó. Rít một tiếng, dao găm cắm vào cổ con gấu, máu trên cổ con gấu theo dao găm chảy xuống đỏ tươi. Nhỏ giọt xuống tay Mộc Vân Phong, làm cho bàn tay thon dài trắng trẻo của cô nhuốm đỏ. Lúc Mộc Vân Phong đâm trúng con gấu, tay Phượng Như Ảnh cũng chặn lại bàn tay to lớn của con gấu đang đập về phía mình, xoay răng rắc một cái bẻ gảy xương con gấu. Trên người bị đau, làm cho con gấu rốt cuộc cũng nổi cơn điên, người này không chỉ chiếm hốc cây của mình mà còn muốn giết mình, thế thì không thể nhịn được. Con gấu vung tay hất ra làm hai người hoa cả mắt, thân thể nặng nề lại tấn công về phía Mộc Vân Phong. Cảm giác của nó không sai, bởi vì Mộc Vân Phong đâm vào cổ họng của nó, bây giờ vẫn đang chảy máu. Nhưng mà làm sao Mộc Vân Phong có thể để cho nó được như ý, cô né người sang một bên, dao găm trong tay vừa rút ra, lại sắc bén đâm vào thân thể con gấu, chỉ có điều lần này đổi vị trí, đâm vào đỉnh đầu của con gấu. Bị thương lần nữa khiến con gấu hoàn toàn trở nên điên cuồng, nó không tấn công Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong nữa, mà dùng thân thể vụng về ra sức đâm vào cây đại thụ. Nếu bọn họ đã muốn giết mình, thế thì mình sẽ đụng hư cái gốc cây này luôn. "Tiểu Phong." Phượng Như Ảnh vừa thấy con gấu nổi điên, quay sang gọi Mộc Vân Phong. Sau đó dùng tay ra hiệu, Mộc Vân Phong mau chóng rút dao găm ra lần nữa, cả người nhảy lên, bàn tay vung lên, dao găm trong tay duyên dáng quẹt một vòng cung trong không trung, xẹt qua cổ con gấu. Nhảy lên, phất tay, xoay vòng, động tác liền mạch gọn gàng, đến khi cô rút dao găm về thì con gấu đã ngã xuống. Phịch một tiếng ngã lên đám lá rụng dày đặc trên mặt đất. "Giải quyết xong." Mộc Vân Phong từ cửa hang đi vào, tươi cười với Phượng Như Ảnh. Phượng Như Ảnh giơ ngón tay cái lên với Mộc Vân Phong, sau đó đưa tay giành lấy dao găm trong tay cô, đi ra cửa hang. Giơ tay chém xuống, liên tiếp mọi nơi, bàn tay gấu rơi vào trong tay Phượng Như Ảnh. Cầm lấy tay chân của con gấu, Phượng Như Ảnh vừa lôi ra một cái túi từ trong ba lô, vừa nói: "Cái này là đồ tốt." Mộc Vân Phong nhìn động tác của Phượng Như Ảnh, khẽ nở nụ cười. Hỏi: "Tại sao ngay từ đầu anh lại muốn giết con gấu này, không phải chỉ cần nín thở thì gấu sẽ không tấn công người sao?"