Anh em họ Nghiêm đứng một bên quan sát động tác của Mộc Vân Phong, thấy Mộc Vân Phong bị cái cọc gỗ đụng vào nhiều lần. Nghiêm Lượng kêu một tiếng: "Tạm dừng." Mộc Vân Phong dừng động tác trên tay lại, đứng qua một bên chờ chú Nghiêm chỉ bảo. Nói thật ra, cái cọc gỗ này tương đối linh hoạt, cô tập luyện có phần không quen. Dù sao thì cho tới bây giờ cô cũng chưa có luyện qua cọc gỗ, trước đây cô chỉ luyện qua bao cát, cho nên đánh đánh đấm có vẻ thuận lợi. Nhưng vừa mới bắt đầu thì cái cọc gỗ này xem ra tương đối dễ xơi, nhưng khi thật sự luyện tập thì không phải dễ dàng như vậy rồi. Lúc này chưa qua mười phút đồng hồ, tay của cô đã bị mấy cái cây nhô ra của cọc gỗ đụng phải phát đau rồi(*). (*) Mấy bạn có thể tìm hiểu google cọc gỗ luyện võ là hình dung được à. Lúc này vừa nghe Nghiêm Lượng kêu, cho nên ngoan ngoãn dừng lại. Thấy ông đi tới bên cạnh mình, đi về phía cọc gỗ, cầm tay chỉ dạy. "Lúc tập luyện với cọc gỗ phải chú ý, tốc độ nhất định phải nhanh." Nghiêm Lượng vừa giảng giải vừa làm mẫu cho Mộc Vân Phong nhìn: "Giống như chú vậy." Mộc Vân Phong nghe Nghiêm Lượng giảng giải, nhìn động tác trên tay ông, hiểu ra ngay lập tức. Lúc luyện tập chính cô cũng có băn khoăn, luôn sợ bị đánh trúng, cho nên luôn bị đánh trúng. Không giống như Nghiêm Lượng, mắt của ông toàn bộ suy nghĩ của ông đều nằm ở chữ nhanh. Cho nên dù cho ông có di chuyển thế nào, đánh như thế nào cũng có thể tránh né được mấy cái tay của cọc gỗ. "Nhìn rõ chưa?" Thực hiện động tác đó hai lần, Nghiêm Lượng quay đầu nhìn Mộc Vân Phong. Thấy cô có vẻ nóng lòng muốn thử, nên tránh ra nhường chỗ. Mộc Vân Phong cũng không nói chuyện, tiến lên mấy bước thế chỗ Nghiêm Lượng luyện tập với cọc gỗ. Anh em hai người đứng bên cạnh nhìn Mộc Vân Phong động tác lần này so với ban nãy khác nhau rõ ràng, trong ánh mắt cùng thấp thoáng sáng lên, liếc nhau một cái, sau đó quan sát kỹ lưỡng. Trong lòng thầm nghĩ: "Mộc Vân Phong này quả nhiên quá thông minh, mới một chút đã thông suốt. Xem ra tâm nguyện của đại ca có hi vọng rồi." Nghiêm Lượng mới vừa chỉ bảo làm cho Mộc Vân Phong lập tức thay đổi chiến thuật, cô dồn lực tập trung trên tay. Đôi mắt chuyên chú nhìn tay của cọc gỗ. Hai tay đánh rất nhanh, vừa đụng vào lập tức tách ra. Lúc sắp đụng phải tay gỗ trước mặt, thì Mộc Vân Phong đã đánh xuống tay gỗ phía dưới rồi. Mỗi lần đều suýt soát như vậy xém chút là có thể đánh tới tay của cô rồi, đều có thể tránh được. Thấy hai người bên cạnh đang kinh ngạc, nụ cười trên mặt lại càng sâu thêm. Làm sao mà họ ngờ được Mộc Vân Phong này không chỉ có chút tinh thông, mà còn có thể học một biết mười, quả thật là trò giỏi hơn thầy. Quả thật là đại ca mình có một đệ tử như vậy làm cho bọn họ rất vui mừng. Tuy rằng cô thân là con gái, nhưng bọn họ tin tưởng Mộc Vân Phong nhất định sẽ không làm cho bọn họ thất vọng. "Ánh mắt của đại ca rất chính xác." Nghiêm Lượng thấy bóng dáng di chuyển khéo léo nhanh nhẹn chỗ cọc gỗ, đứng bên cạnh nói với Nghiêm Binh. "Ừ." Nghiêm Binh nhàn nhạt đáp lời, nhưng mà trên mặt lại thấp thoáng ý cười nhẹ nhàng. Trong lòng rất tự hào vì Minh Quân có một người đệ tử như vậy. "Cứ theo tình hình này, thì huấn luyện của chúng ta có thể kết thúc trước thời hạn." Nghiêm Binh thấy Mộc Vân Phong hết sức chịu khó, trong mắt hấp háy sáng. Ông đang nghĩ nếu như Mộc Vân Phong hoàn thành huấn luyện của bọn họ trước thời hạn, có nên dùng chút quan hệ dẫn cô đến bộ đội đặc chủng luyện tập một hai tháng không. Chỗ huấn luyện này của bọn họ so với bộ đội đặc chủng quốc gia, thì chính là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn rồi. Nếu như Mộc Vân Phong thật sự có năng lực này, vậy thì ông không ngại vận dụng mối quan hệ hơn mười mấy năm chưa dùng đến. Nghĩ tới đây, ánh mắt sáng rỡ của Nghiêm Binh nhìn Mộc Vân Phong có chút khác thường. Ông đang nghĩ nếu như biểu hiện của Mộc Vân Phong thật sự quá xuất sắc, thì người bạn kia của ông có thể sẽ giành lấy không thả người hay không.