Editor: Thoa Xù Mấy năm nay Mộc Vân Phong lăn lộn trong giới suốt, chuyện trong giới ít nhiều gì cũng biết một chút. Cô biết trong giới có một tổ chức gọi là Ám Dạ, cũng biết lão đại trước đây của Ám Dạ gọi là Minh hoàng. Cô đã từng nghe qua không ít lời kể về vị Minh hoàng này, hơn nữa còn xem người này là thần tượng, thậm chí cũng thường thổn thức luyến tiếc vì không thể gặp được. Nhưng những ngày này qua quan sát sư phụ mình, từ nhiều biểu hiện chứng tỏ ông đúng là Minh hoàng trước đây. Chỉ là không biết vì sao lại ở một mình trong khu thắng cảnh này. Chẳng qua là cho dù Mộc Vân Phong đã sớm đoán được thân phận của sư phụ, cũng không định nói thẳng ra. Lăn lộn trong giới mấy năm nay, cô cũng biết rất rõ, có một số việc một khi phá vỡ lớp ngoài rồi, nhất định sẽ mang đến cho mình vô số phiền toái. Mà bây giờ tạm thời cô không muốn rước nhiều phiền toái vào người, cho nên vừa nghe Minh Quân nói như vậy, cũng không truy hỏi nữa, chỉ tùy ý tìm một băng đá ngồi xuống giữa vườn hoa nhỏ. Ngửi được mùi hoa thổi tới từ trong gió sớm, Mộc Vân Phong nhắm mắt lại tận hưởng. Âm thanh phát ra từ đôi môi đỏ hồng của cô: "Sư phụ, thời gian trôi qua thật là nhanh, cũng đã hơn một tháng rồi đấy." "Phải rồi, thời gian trôi qua nhanh thật." Minh Quân cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn người đang nhắm mắt vẻ mặt bình thản, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng. Lần này Mộc Vân Phong ngã xuống cực kì nghiêm trọng, ở đây cũng nằm trên giường hơn một tháng rồi. Hiện tại thật rất vất vả mới có thể bước xuống di chuyển, cũng khó trách vì sao cô chăm chỉ rèn luyện muốn mình phục hồi tốt hơn. Không cần nói Mộc Vân Phong này là một người luôn muốn tiến bộ, cho dù là người bình thường cũng không muốn bản thân mình mãi ở trên giường, cũng không muốn mình trở thành người tàn tật. Mà Mộc Vân Phong là do ông tìm được đầu tiên, y thuật của bác sĩ cũng là trình độ cao nhất, tuy rằng không đến nỗi trở thành người tàn tật, nhưng muốn khôi phục như người bình thường cũng phải mất hơn nửa năm, chớ đừng nói chi là khôi phục lại bản lĩnh trước kia của con bé. Nhớ lại khoảnh khắc cứu Mộc Vân Phong, nhớ đến lúc ấy chứng kiến toàn thân con bé không có một chỗ nào lành lặn, làm cho tim của ông đau xót vô cùng. Gần giống như có người cầm dao đâm vào vậy. Cũng thật may mắn là chỗ ở của ông bây giờ cách nơi đó không xa lắm, thật may là bên cạnh ông có một bác sĩ riêng y thuật độc nhất vô nhị, nếu không thì một người kế tục hoàn hảo như Mộc Vân Phong coi như phế đi rồi. Khoảnh khắc kia, Minh Quân cảm thấy may mắn vì biết thuật bói toán, nếu không, cũng không thể cứu được Mộc Vân Phong. Mấy năm nay mặc dù không có Mộc Vân Phong ở bên cạnh ông, nhưng nhất cử nhất động của cô đều rõ như lòng bàn tay. Đối sự việc bên ngoài phần lớn đều nắm rõ nhưng vẫn phải nhờ vào sự hổ trợ về thuật bói toán của ông. Mà ngày đó vừa khéo ông tính đến được Mộc Vân Phong có một kiếp nạn, vì vậy sáng sớm lập tức lái xe tới nơi đó. Lúc ông chạy tới, vừa đúng lúc thấy Mộc Vân Phong bị ném trên mặt đất, tình trạng thương tích nghiêm trọng. Nhưng mà lúc đó cũng thật may là Mộc Vân Phong rơi xuống chỗ cây cỏ, nếu giống như người nọ rơi trên tảng đá, đoán chừng là thần tiên cũng khó cứu. Nghĩ đến tình trạng bi thảm của người nọ, cho dù là Minh Quân người đã gặp qua sóng to gió lớn trong lòng cũng khó tránh khỏi sợ hãi. "Sư phụ, có thể nói cho con biết ngày đó làm sao người cứu được con vậy?" Đang lúc Minh Quân nhớ lại chuyện ngày hôm đó, rốt cuộc Mộc Vân Phong cũng mở miệng hỏi. Chuyện này hơn một tháng rồi, cô vẫn muốn biết sư phụ làm thế nào để cứu được mình, làm sao biết được mình từ chỗ đó rơi xuống. Dĩ nhiên, cũng không phải Mộc Vân Phong hoài nghi sư phụ mình và hai người kia có quan hệ gì. Chẳng qua đơn giản là cô rất hiếu kỳ, thắc mắc mà thôi.