“Cô ấy đi rồi?” Sắc mặt của Phượng Như Ảnh từ từ tối sầm lại. Trong lòng thầm mắng: “Cái cô nàng chết bầm này, lại âm thầm rời đi rồi. Đợi lát nữa gặp cô rồi, xem xem tôi dạy dỗ cô thế nào.” “Tiểu Thụy, quan hệ của bọn em tốt lắm sao?” Thấy Phượng Như Ảnh đang tìm Mộc Vân Phong, Hồng Bưu thử dò hỏi. Tối nay Phượng Như Ảnh mạo hiểm tới cứu Mộc Vân Phong, xem ra quan hệ của bọn họ hẳn là không đơn giản. “Ngay cả tên tuổi của cô nàng chết bầm đó em cũng không biết nữa, anh cảm thấy quan hệ của bọn em thế nào?” Phượng Như Ảnh tức giận nói. Mộc Vân Phong bỏ đi, khiến cho trong lòng Phượng Như Ảnh rất khó chịu, dù sao anh tới cũng là để cứu cô nàng kia, vậy mà bỏ đi ngay cả chào cũng không chào một tiếng, thật là khó ưa. “Cái gì, vậy mà em lại không biết tên của cô ấy sao?” Hồng Bưu kinh ngạc, vừa rồi anh còn cho rằng Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong là quan hệ bạn trai bạn gái, lại không ngờ rằng em ấy lại không biết tên của cô gái kia. “Em đang chuẩn bị hỏi tên của cô nàng đây.” Phượng Như Ảnh rầu rĩ nói, anh đang hối hận sao vừa rồi không chịu hỏi cô nàng tên là gì chứ. “Cô ấy là Mộc Vân Phong, là con gái của Mộc Đồ.” Hồng Bưu nhìn thật sâu vào mắt Phượng Như Ảnh, sau đó nói ra mấy chữ. “Cái gì? Cô ấy là con gái của chú Mộc, Tiểu Phong?” Phượng Như Ảnh sửng sốt thốt lên. Anh không thể ngờ Mộc Vân Phong lại là con gái của chú Mộc, là cô bé chơi đùa cùng anh lúc nhỏ Tiểu Phong. Chẳng trách lần đầu tiên gặp nhau lại là ở thị trấn Phong Lâm, thì ra cũng giống như anh cô giết Lâm Phàm là để báo thù cho chú Mộc. Trên mặt Phượng Như Ảnh từ từ hiện lên ý cười, anh không ngờ mấy năm không gặp cô bé khi xưa đã trở nên xinh đẹp như vậy rồi. Cũng khó trách anh không nhận ra, từ lúc anh lên cấp ba đã bắt đầu ở lại trường rồi, mà khi đó Mộc Vân Phong được chú Mộc đưa sang Mĩ, dường như từ lúc đó trở đi thì hai người chưa từng gặp lại lần nào, nhìn không ra cũng phải thôi. Nhưng mà điều làm cho Phượng Như Ảnh không nghĩ tới chính là, Mộc Vân Phong vậy mà lại tự mình thành lập Hồng Nhan Các, hơn nữa tương đương với thời gian anh thành lập Ảnh Môn, xem ra mục đích cũng giống như anh là báo thù cho chú Mộc. Nghĩ đến chuyện báo thù, trong mắt Phượng Như Ảnh lóe lên chút phức tạp, vẻ mặt hơi khó xử hỏi: “Anh hai, nghe nói là anh giết chết chú Mộc?” Hồng Bưu gật đầu một cái coi như đã trả lời câu hỏi của Phượng Như Ảnh. Bây giờ thấy Phượng Như Ảnh thật khỏe mạnh đứng trước mặt mình, nghe được cách em ấy gọi Mộc Đồ, trong lòng Hồng Bưu áy náy không chịu nổi. Anh nhớ lại lúc ấy Mộc Đồ đã hỏi anh là ai, tại sao lại muốn nhằm vào Thanh bang. Lúc ấy anh bị thù hận che mắt, căn bản là không thèm trả lời câu hỏi của Mộc Đồ, khiến cho ông ấy ôm hận mà chết. Nếu như lúc đầu anh chịu trả lời câu hỏi của Mộc Đồ, kết quả có thể không giống như bây giờ không? Trong lòng Hồng Bưu vô cùng hối hận, nỗi hối hận này như là độc dược từ từ gặm nhấm ăn mòn tim gan của anh. Nhất là bây giờ khi anh chứng kiến tâm tình của Phượng Như Ảnh đối với Mộc Vân Phong, nhìn em ấy mạo hiểm tới cứu cô, trong lòng càng thêm hối hận. Anh sợ chính mình phá hủy đi hạnh phúc của em trai. Anh biết mình và Mộc Vân Phong là mối thù giết cha, mà dựa vào tính cách của Mộc Vân Phong thì nhất định sẽ báo thù cho cha. Sở dĩ vừa rồi Mộc Vân Phong bỏ đi, có lẽ là vì Phượng Như Ảnh thôi. Có lẽ cô ấy nể mặt Phượng Như Ảnh, nếu không, cô ấy nhất định sẽ đánh một trận với mình. “Tại sao?” Phượng Như Ảnh hỏi anh trai mình, anh không hiểu vì sao anh trai muốn giết chú Mộc. Trong mắt Phượng Như Ảnh, Mộc Đồ vẫn là một người rất tốt, không chỉ là một người cha hiền lành, một người chồng tốt, còn là một lão đại nữa. Tuy rằng ông ấy là lão đại của Thanh bang, là người trong giới hắc đạo, nhưng lại khác với người trong giới hắc đạo, tuyệt đối không giống nhau.