"Bên kia có tiếng đánh nhau." Ảnh Phong chỉ vào căn phòng vừa thấy được, đứng lên bước về phía đó. Nghe Ảnh Phong nói, Ảnh Băng cũng trầm ngâm lại, quả thật đúng như Ảnh Phong nói, bên kia có âm thanh truyền đến. Vì vậy nhanh chóng đuổi theo Ảnh Phong, cùng nhau hướng tới căn phòng kia. Trong phòng luyện võ, đang đánh nhau kịch liệt, Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh bị bao vây ở giữa vì muốn đối phó với mấy tên thuộc hạ của Hồng Bưu tốt hơn, nên dựa lưng vào nhau để bảo vệ lẫn nhau. Lúc Hồng Bưu thấy thuộc hạ của mình bao vây Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong vào giữa, dứt khoát lấy ghế ngồi một bên, nhìn đánh nhau ở giữa phòng. Mười mấy người chống lại hai người, còn để anh phải ra tay, như vậy đám thuộc hạ này đều là đồ vô dụng hết sao. Hồng Bưu biết những tên thuộc hạ của mình không phải là đồ ăn hại, cho nên anh an tâm thoải mái ngồi một bên nhìn bọn họ đánh hai người đang bị bao vây ở giữa.  Anh cũng muốn nhìn xem hai người kia có thể chống cự được đến khi nào. Hồng Bưu ngồi nhìn chằm chằm hai người ở giữa, sát khí trong mắt tỏa ra bốn phía. Anh đã mất đi nhiều người anh em như vậy, thế nào cũng phải đòi lại từ trên người của hai người này, không phải sao? Giờ phút này Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong, nhìn vào mười mấy người kia trên mặt không có một chút sợ hãi, sắc mặt bình tĩnh lạnh nhạt nhìn một đám người tấn công tới trước người bọn họ, tới một đánh một, tới hai đánh hai. Mặc dù đây là lần đầu tiên hai người hợp tác chống địch, nhưng lại giống như là bạn chí cốt, phối hợp tương đối ăn ý, Mộc Vân Phong giúp Phượng Như Ảnh đối phó với người cố đánh lén anh. Còn Phượng Như Ảnh thì bảo đảm phía sau Mộc Vân Phong không bị tập kích. Bởi vì hai người kết hợp hoàn toàn ăn ý, khiến cho thuộc hạ của Hồng Bưu nhất thời không chiếm được chút lợi ích nào, ngược lại lại có rất nhiều người bị thua thiệt, bị Mộc Vân Phong hoặc Phượng Như Ảnh đả thương, đánh trúng rồi lại đánh trúng. "Đồ vô dụng." Hồng Bưu nhìn mười mấy người của mình, đều không bắt được hai người Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong, trong lòng thầm mắng. Lập tức đứng dậy đi đến giữa phòng. Lúc đầu anh còn tưởng rằng không cần mình ra tay, mấy tên thuộc hạ này cũng có thể giải quyết hai người này, ai biết được đã qua nửa giờ rồi, ngoại trừ Mộc Vân Phong bị một vài vết thương ngoài da, quần áo của Phượng Như Ảnh bị rách một chút ở bên ngoài, hoàn toàn không làm cho hai người kia bị chút tổn thương nào. Hồng Bưu mang theo tức giận tay rút ra thanh trường đao từ trên giá để binh khí, lướt qua thuộc hạ của mình, giơ đao xông tới chổ Phượng Như Ảnh. Sát khí dày đặc đánh tới sau lưng Phượng Như Ảnh, Mộc Vân Phong đang đối phó với thuộc hạ của Hồng Bưu thì nhìn thấy nhưng không thể dứt ra được, vô cùng kinh hãi hét lên: "Phượng Như Ảnh cẩn thận sau lưng." Lúc này Phượng Như Ảnh cũng đang giao đấu với một tên thuộc hạ của Hồng Bưu, nghe Mộc Vân Phong hét lên hoàn toàn không có sứa lực xoay người lại ngăn cản một đòn ở sau lưng. Chỉ có thể bổ nhào thân mình về phía trước, kiếm trong tay đâm thẳng vào người của đối phương. Nhưng mặc dù là như vậy, thì thanh trường đao của Hồng Bưu vẫn cắt qua quần áo của anh, lộ ra tấm lưng cường tráng. Thấy bản thân đã dốc hết sức ra chiêu cộng thêm tập kích bất ngờ cũng chỉ cắt rách áo của Phượng Như Ảnh, cũng chưa làm cho trên người của anh có một vết thương nào, trong lòng Hồng Bưu căm hận không thôi. Vì vậy thu đao xoay người lại lần nữa bổ về phía sau lưng Phượng Như Ảnh, anh không tin, bản thân mình cộng thêm mười mấy thuộc hạ, ngay cả một Phượng Như Ảnh cũng không đối phó được. Rút đao xoay người lại, giơ đao đánh xuống, mang theo từng đợt dữ dội, mặc dù không xông thẳng đến trên người Phượng Như Ảnh, lại xẹt qua áo của anh làm rách nát hết, lộ ra bả vai rắn chắc. Cặp mắt của Hồng Bưu phiếm hồng nhìn Phượng Như Ảnh bởi vì không có áo che lại mà lộ ra cả bả vai, khi thấy vết bớt màu đen trên vai anh thì đao trên tay run lên choang một tiếng rơi xuống đất, sau đó giọng nói kích động xen lẫn run rẩy hét lớn một tiếng: "Mọi người dừng tay lại."