Nhưng mà, Mộc Vân Phong đã đánh giá thấp Hồng Bưu, đánh giá thấp sự tính toán và phòng bị của người đàn ông này đối với cô. Trong nháy mắt khi hai chân của Mộc Vân Phong nhẹ nhàng rơi xuống đất, một bóng đen đã đứng ở trước mặt cô. Mộc Vân Phong ngẩng đầu chống lại đôi mắt đen kia trong sự kinh hãi, lạnh lùng như điện, ở trong màn đêm sắc bén như chim cú muỗi (tra google sẽ thấy hình của con chim này nhe! ^^), ngoại trừ Hồng Bưu ra còn có ai có một đôi mắt như vậy chứ. "Mộc Vân Phong, cô thật đúng là quá hăng hái, buổi sáng buổi tối đều không quên nhảy cửa sổ." Trong bóng đêm vang lên giọng nói lạnh như băng, khiến Mộc Vân Phong nhất thời cảm thấy một cỗ lạnh lẽo thấu xương. Đôi mắt khẽ giương lên, Mộc Vân Phong không tránh không né đối mặt với ánh mắt của Hồng Bưu, đáp trả lại: "Hồng Bưu, nếu như anh ở chỗ lạ, chẳng lẽ anh sẽ không giống như tôi sao?" Nghe Mộc Vân Phong hỏi ngược lại, Hồng Bưu rơi vào trầm tư, nếu như ở chỗ lạ anh hẳn là cũng giống như Mộc Vân Phong thôi. Dù sao anh cũng không phải là người thỏa hiệp và cam chịu số phận, anh thích nắm giữ vận mệnh trong tay mình. Thấy Hồng Bưu không còn lời nào để nói, trong lòng Mộc Vân Phong bỏ thêm câu: chẳng lẽ anh thích làm tù binh của người khác vẫn sinh tồn dưới sự giam giữ của người khác? "Chớ phí sức, hôm nay cô không đi được." Thật lâu sau, Hồng Bưu nhìn vào mắt Mộc Vân Phong, nhàn nhạt lên tiếng. Trong giọng nói đã không còn lạnh lùng như lúc đầu, trong mắt cũng không còn sắc bén như dao giống vừa rồi. "Vậy sao? Hôm nay anh có thể giam giữ tôi, chưa chắc ngày mai giam giữ được tôi, một ngày nào đó tôi sẽ rời đi." Mộc Vân Phong xoay người đi vào phòng khách, lời nói tự tin từ trong phòng khách truyền đến khiến chân mày Hồng Bưu khẽ giật, không nói lại tiếng nào. Quay đầu nhìn về phía cửa chính, anh biết người mình chờ đã tới. Hồng Bưu bước mấy bước đứng ở trước biệt thự, tiếng nói lạnh lùng truyền ra ngoài: "Bằng hữu nếu đã đến đây rồi, vì sao còn phải trốn trốn tránh tránh." Âm thanh không lớn, trong bóng đêm yên tĩnh nơi đây lại lọt vào tai rõ rệt, làm cho Mộc Vân Phong đang đi lên cầu thang bước chân chợt ngừng lại. Quay người lại, nhẹ nhàng phóng xuống phòng khách, sau đó nhanh tay lẹ chân núp ở sau cửa, nhìn theo ánh mắt của Hồng Bưu. Một người đàn ông mặc đồ đen che mặt chậm rãi xuất hiện trong mắt Mộc Vân Phong, làm cho lòng cô không khống chế được mà nhảy lên. Người đàn ông ở phía xa kia, tuy rằng cô không nhìn thấy mặt của đối phương, nhưng cô có thể khẳng định đó là Phượng Như Ảnh. Giây phút này, một loại cảm giác đặc biệt trong lòng Mộc Vân Phong bắt đầu dâng lên, cô chưa bao giờ nghĩ đến Phượng Như Ảnh sẽ thật sự đến cứu cô. Tuy rằng trước kia vẫn hoài nghi, nhưng khoảnh khắc lúc hình ảnh đối phương chân thực xuất hiện trong mắt cô, một loại kích động chưa bao giờ có trong lòng Mộc Vân Phong nảy lên. Nhìn thấy hình dáng kia tiến đến càng gần, Mộc Vân Phong cảm giác trong mắt mình có chút ướt át, đưa tay sờ vào, một cảm giác ấm áp truyền đến, lúc thấy đó là nước mắt của cô mới giật mình. Mộc Vân Phong nhất thời không cách nào phân biệt tại sao mình lại có loại cảm giác này, chỉ biết là trong lòng cô đang hết sức xúc động. Cảm giác hạnh phúc khi được người khác quan tâm lấp đầy trái tim lạnh lẽo của cô. "Phượng Như Ảnh, anh đi mau, bọn họ có phục kích đó." Gần như theo bản năng, Mộc Vân Phong hét to lên. Mặc dù Phượng Như Ảnh tự mình đến cứu cô làm cô rất cảm động, nhưng giờ phút này Mộc Vân Phong không muốn vì mình mà anh rơi vào bẫy của Hồng Bưu. "Cô nàng chết bầm, cô có khỏe không?" Phượng Như Ảnh đang chậm rãi bước đến chợt nghe được tiếng của Mộc Vân Phong, trong lòng nhẹ nhõm, sự kích động xông lên trong đầu anh. Trong đầu thầm nghĩ: cô còn sống là tốt rồi. Cô ở đây, tốt rồi. Cô ở đây, anh cũng không đến vô ích, cho dù Hồng Bưu có bố trí nhiều người hơn nữa để đối phó với anh cũng không sao, chỉ cần cô ở đây, đó chính là an ủi lớn nhất của anh.