Editor: Thoa Xù "Hùng hồn như vậy, xem ra cô khỏi cần ăn sáng nữa." Hồng Bưu quay đầu đi, đưa tay giữ nắm đấm của Mộc Vân Phong trong lòng bàn tay mình, dùng sức nắm lại. Môi mỏng khẽ cất lời lạnh lùng, khiến Mộc Vân Phong âm thầm oán hận không dứt. Tức giận không có chỗ phát tiết, tay lại bị Hồng Bưu nắm lại đến phát đau, nhất là tay của Hồng Bưu giống như một cái kén bằng sắt cứng rắn, tay của cô bị bám chặt bên trong. Đáng chết, Mộc Vân Phong thầm mắng một tiếng, mạnh mẽ rút tay trở về, muốn kéo bàn tay của mình thoát khỏi bàn tay to lớn của Hồng Bưu. Nhưng ngoại trừ việc rút tay mình ra làm thêm đau đớn, thì tay của Hồng Bưu vẫn không mảy may dịch chuyển chút nào. "Chết tiệt, buông tay." Mộc Vân Phong rốt cuộc chịu đựng không nổi mắng to ra tiếng, nhìn bàn tay sưng đỏ của mình, văn hóa của cô, bộ dáng ngụy trang của cô vào giờ khắc này tan tác hết rồi. "Không muốn tự chuốc lấy đau khổ, lập tức thức thời đi. Tôi không có kiên nhẫn chơi đùa với cô." Hồng Bưu lạnh lùng nói xong, trong lời nói có điều ngụ ý. Nếu như không phải tin tức gần đây truyền đến có người luôn muốn thăm dò chuyện Mộc Vân Phong biến mất, anh cũng không phí thời gian cùng Mộc Vân Phong chơi trò mèo vờn chuột. Mới vừa rồi, anh đã cho người thả tin tức ra, nói Mộc Vân Phong bị giam ở chỗ này. Ngược lại anh muốn nhìn xem rốt cuộc là người nào cứ một mực thăm dò nghe ngóng tin tức của cô nàng này. Chỉ là theo suy đoán và phân tích của anh, người thăm dò tin tức nhất định là người đã trộm ngọc bội cùng với cô nàng này. Lúc cứu Mộc Vân Phong, anh đã cho người lục soát kỹ lưỡng qua người của cô nàng, cũng không tìm ra ngọc bội. Bây giờ nghĩ lại hẳn là ngọc bội ở bên người của người đàn ông kia. Nghĩ tới đây, trong mắt Hồng Bưu hiện lên vẻ khó dò, anh thật rất muốn gặp qua người đàn ông kia, xem cuối cùng có phải người mà anh muốn tìm không. Cho dù không phải thì trong lòng anh vẫn còn có việc với người kia, dựa vào bản lĩnh của người đàn ông kia, giữ anh ta ở bên cạnh cũng rất có lý. "Hừ." Mộc Vân Phong hừ lạnh một tiếng cảnh cáo Hồng Bưu, mặc dù anh ta không nói ra mục đích của mình, lại dễ dàng khoan nhượng cho sự càn rỡ của cô như vậy, hơn nữa cũng không nhốt cô vào phòng giam, đừng tưởng rằng cô không biết người đàn ông này đang tính toán cái gì. Đối với loại đàn ông tâm cơ thâm trầm này, mỗi một việc làm đều có mục đích. Bây giờ anh ta lại giữ cô ở trong nhà, nhất định là vì dẫn dụ người nào đó đến. Bằng không, cũng sẽ không cắt đặt toàn bộ người của anh ta ở chỗ bí mật. Nếu vừa rồi cô không thấy có người ẩn náu trong căn biệt thự này, thì làm sao có chuyện cô chưa tấn công mà lại lui bước. Nghĩ đến mục đích của Hồng Bưu, Mộc Vân Phong bắt đầu khẩn trương lên. Cô lo lắng người Hồng Bưu muốn dẫn dụ là chị em của mình, nhưng ngẫm kỹ lại cảm thấy không có khả năng. Như vậy ngoại trừ mấy chị em trong Các của cô thì người khiến Hồng Bưu cảm thấy hứng thú cũng chỉ có Phượng Như Ảnh thôi, Phượng Như Ảnh cùng trộm ngọc bội với mình. Hồng Bưu chắc chắn biết ngọc bội không có trên người cô, cho nên mới lộ liễu dẫn cô trở về biệt thự như vậy, chính là muốn cho người thật sự đang giữ ngọc bội đến cứu cô. “Cứu cô” nghĩ tới hai chữ này, trong lòng Mộc Vân Phong thoáng qua một chút không chắc chắn, Phượng Như Ảnh đó sẽ đến cứu cô sao? Bọn họ cũng không thân thiết, thậm chí còn thù địch. Ít nhất Mộc Vân Phong cho rằng bây giờ hai người bọn họ chính là thù địch, cho nên cô vẫn giữ thái độ hoài nghi với phỏng đoán vừa rồi của mình. "Chuyện ăn sáng cô giải quyết thế nào, tôi sẽ không ăn cùng cô." Lúc Mộc Vân Phong đang trầm tư, Hồng Bưu đứng dậy, đặt tờ báo lên khay trà, rồi đi lên lầu. Ánh mắt Hồng Bưu lóe sáng, anh phải đi bố trí một chút, sắp xếp tốt để gậy ông đập lưng ông.