Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi
Chương 113
Bước vào biệt thự, Mộc Vân Phong không thèm nhìn đến ánh mắt giận mà không dám nói của tên thủ hạ của Hồng Bưu, trực tiếp ngồi trên ghế sô pha. Cô nghĩ nếu Hồng Bưu tạm thời không có ý giam cô lại, như vậy cô cũng không cần khách khí với tên đàn ông này.
Mộc Vân Phong vừa ngồi xuống không lâu, một người đàn ông xách cái hòm thuốc từ bên ngoài đi vào. Thấy mặt Mộc Vân Phong hơi sưng lên, quay đầu nhìn Hồng Bưu đang bước vào cùng anh ta nói: "Sao lại xuống tay nặng như vậy?"
Câu nói vừa xong sắc mặt Hồng Bưu hơi đỏ lên, trong lòng phát sinh chút buồn bực, tức giận nói với người đàn ông kia: "Tôi bảo cậu đến xem bệnh, chứ không phải đến để xoi mói. Nói lời vô dụng làm gì, nhanh chóng xử lý vết thương là được."
Người đàn ông bị Hồng Bưu mỉa mai một trận, đành phải thức thời câm miệng. Mặc dù anh là bác sĩ riêng của Hồng Bưu, bình thường coi như mối quan hệ vẫn tốt, chỉ là tình hình hiện tại cũng không nên chọc đến người này. Một khi chọc phải người đàn ông này, thế thì cũng không quan tâm thân phận của anh là gì, đánh người trước rồi nói sau.
Anh vẫn nhớ Hồng Bưu từng nói một câu: nắm đấm mới là đạo lý mạnh mẽ nhất.
"Có đau không?" Người đàn ông ngồi xổm bên cạnh Mộc Vân Phong, nhẹ nhàng mở hòm thuốc ra bôi thuốc cho Mộc Vân Phong, lúc cô đau hô lên một tiếng, người đàn ông dừng động tác lại, vẻ mặt quan tâm nhìn Mộc Vân Phong.
Thấy vẻ đau đớn biểu hiện ra trên mặt Mộc Vân Phong, trong lòng oán thầm Hồng Bưu nói: “Thật là một người đàn ông không biết thương hoa tiếc ngọc mà, khó trách lớn tuổi như vậy rồi mà ở bên cạnh không có người bạn gái nào.”
"Tiếp tục đi." Mộc Vân Phong liếc nhìn bác sĩ đã dừng động tác bởi vì cô bị đau, lạnh lùng nói, không nhìn đến vẻ quan tâm rõ rệt trên mặt anh ta. Trong mắt cô, trực giác cho biết người có qua lại với Hồng Bưu không có người nào tốt hết, bọn họ còn đáng ghét hơn cái tên đàn ông chết tiệt Phượng Như Ảnh kia.
Nghĩ đến Phượng Như Ảnh, trong mắt Mộc Vân Phong giận tóe lửa, bất chợt thâm trầm. Trong lòng cô thề rằng nhất định phải đi ra ngoài, cô còn phải đi tìm cái tên đàn ông chết tiệt đó để tính sổ nữa.
Tên bác sĩ thấy trong mắt Mộc Vân Phong lấp lánh lửa giận cho là cô nhằm vào Hồng Bưu, vì vậy mở miệng nói: "Vậy cô kiên nhẫn một chút. Sau này nghe lời một chút, người đàn ông kia không dễ chọc vào đâu." Nghe lời khuyên bảo Mộc Vân Phong sao có thể không hiểu được, nói thật cô cũng không muốn chọc vào người đàn ông kia, ai bảo anh ta là kẻ thù giết cha của cô, mối thù không đội trời chung này, sẽ không vì anh ta mạnh hơn mà cô không báo thù.
Nếu ngay cả thù giết cha cũng không báo, thì cô làm sao làm một người con nữa.
Thấy Mộc Vân Phong không nói gì, bác sĩ kia cho là cô đã tiếp thu đề nghị của mình, vì vậy tâm tình rất tốt nhanh chóng giúp Mộc Vân Phong bôi thuốc rồi băng bó. Xử lý tất cả xong, cuối cùng đứng dậy nhìn Hồng Bưu vẫn trầm mặc ngồi trên ghế sô pha đối diện với Mộc Vân Phong nói: "Ok rồi."
"Cậu có thể đi rồi." Hồng Bưu thấy tên bác sĩ này đã hoàn thành nhiệm vụ thì vui vẻ ra mặt, thản nhiên ra lệnh đuổi khách. Anh cũng không muốn giữ một tên huyên thuyên ở trong nhà, như vậy anh sẽ bị phiền chết.
"Được rồi." Mặt bác sĩ buồn bã nhìn Hồng Bưu, cầm hòm thuốc của mình lên, thận trọng bước đi. Cuối cùng lúc sắc mặt của Hồng Bưu không thể lạnh hơn nữa, nhìn Mộc Vân Phong nói: "Tiểu mỹ nữ, hẹn gặp lại."
Mộc Vân Phong liếc mắt nhìn anh ta một cái, dù cô không thấy cũng biết mặt mình sưng lên rất khó coi, còn gọi là tiểu mỹ nữ nữa đấy.
Bác sĩ đi rồi, Mộc Vân Phong liếc nhìn Hồng Bưu ngồi trên ghế sô pha không biết đang nghĩ gì liền nói: "Tôi muốn nghỉ ngơi."
Hồng Bưu thấy kể từ lúc vào nhà mình Mộc Vân Phong chẳng hề khách khí, ánh mắt u ám, qua một lúc lâu mới hô lên:"A Kiệt, đưa cô ấy lên lầu nghỉ ngơi."
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
71 chương
27 chương
10 chương