Hồng Bưu đang lái xe thấy Mộc Vân Phong không hề chống cự mà cứ bình thản tựa vào ghế ngủ như vậy, biểu cảm trên mặt hơi dịu dàng. Thầm nghĩ: không hổ là con gái của đại ca hắc bang, sự vững vàng và bình tĩnh này rất đáng để tán thưởng. Hồng Bưu giảm tốc độ xe lại, thậm chí còn hạ thấp  lưng ghế xuống một chút, im lặng lái xe về biệt thự của anh ta. Qua mấy ngày điều tra, anh biết cô gái này là con gái của kẻ thù, hơn nữa còn muốn giết anh, nhưng anh không biết vì sao cho tới bây giờ chưa bao giờ có ý nghĩ muốn giết cô. Dù cho hôm đó ở bệnh viện hai người ra tay hơi nặng, nhưng thật sự anh không xuống tay tàn nhẫn. Lúc đầu anh muốn nhìn xem cô gái muốn giết anh rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng đánh nhau một phen, anh bỗng dưng bắt đầu yêu thích cô nàng này. Đó cũng là lý do tại sao hôm đó anh chủ động bế cô nàng lên giường. Cô là người phụ nữ đầu tiên anh đối xử như thế, anh từng có chút xem thường phụ nữ, anh cảm thấy bọn họ chính là những bình hoa di động, không có một chút năng lực. Cho dù có chút năng lực thì lại thích tỏ ra khôn vặt quỷ quái, hoặc là thích giao sự sinh tồn của mình cho đàn ông. Nhưng trong mắt cô nàng này, anh thấy được sự tự tin mạnh mẽ và cuồng ngạo, cho dù bị anh giam lỏng nhưng lại chưa bao giờ buông bỏ ý nghĩ trốn đi. Còn đối với anh, cho dù biết rõ đánh không lại anh, cũng dám ra tay. Anh và Mộc Vân Phong đôi bên hận thù, bị sự can đảm làm rung động. Vì vậy anh không tiếc chịu đựng ở bãi đậu xe của bệnh viện, chính là muốn xem cô nàng có phải thật sự có bản lãnh hay không, có thể hạ được mấy tên thủ hạ của anh để chạy trốn hay không. Nhưng mà, cô nàng này cũng không khiến anh thất vọng, thật sự bỏ trốn, cũng không uổng công anh chờ ở bên ngoài ba ngày. Bóng đêm phủ trùm, xe nhanh chóng chạy đi, rất nhanh chạy vào khu biệt thự thành phố B, tiến vào trong cổng lớn ngôi biệt thự kiểu Trung Quốc. Hồng Bưu trực tiếp dừng xe trước cổng lớn, sau đó từ xe bên này đi vòng qua bên kia ôm Mộc Vân Phong đang ngủ say lên. Nhẹ nhàng bế Mộc Vân Phong ra khỏi xe, chuẩn bị đi vào bên trong biệt thự, đúng lúc này. Vốn dĩ là ngủ thiếp đi Mộc Vân Phong bị Hồng Bưu ôm vào trong ngực chợt mở mắt ra, ánh mắt rực rỡ như ngôi sao cứ như vậy nhìn thẳng vào   đôi mắt tràn đầy dịu dàng của Hồng Bưu. Thấy ánh mắt này của Hồng Bưu và lúc bình thường dường như là hai người khác nhau, trong lòng Mộc Vân Phong sửng sốt, vốn định tấn công Hồng Bưu  thì động tác hơi chậm lại, hai bên nhìn chăm chú, một cỗ không rõ cảm xúc đang lưu chuyển giữa hai người. Nhưng, chỉ một hồi Hồng Bưu liền dời mắt đi, dưới bóng đêm mặt khẽ nóng lên. Thầm nghĩ: mình làm sao vậy, nhìn ánh mắt rực rỡ như ngôi sao kia lại ngẩn người ra. Đây cũng không phải là tác phong của anh, phải biết Hồng Bưu anh định lực luôn luôn tốt, nhất là đối với phụ nữ, vài chục năm nay chưa từng có cô gái nào làm cho anh thất thần hết. Nhưng cô gái trước mắt này, không chỉ khiến cho anh phá lệ không giết cô, còn để làm cho anh không tự chủ đối xử dịu dàng với cô, thậm chí còn bị cô thu hút. Cô ấy chính là con gái của kẻ thù đó. Nghĩ đến đây, mặt của Hồng Bưu nhất thời lạnh xuống, đôi mắt cũng nhiễm vẻ lạnh lùng, buông tay ra quẳng Mộc Vân Phong xuống đất. Đột nhiên mất trọng lượng, khiến Mộc Vân Phong chợt phục hồi tinh thần lại. Vừa nghĩ tới mình lại thất thần trong ánh mắt dịu dàng của người đàn ông này, bắt đầu thầm mắng mình không có tiền đồ. Sao cô có thể vì một ánh mắt không giống như bình thường của tên đàn ông này, liền quên mất sự tàn độc của anh ta, quên mất anh ta là kẻ thù giết cha của mình chứ? Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong nương theo cơ thể tư thế hạ thấp xuống, đưa chân đá một cái lên người Hồng Bưu.