Mộc Vân Phong nhẹ nhàng chạm đất, mấy cái bóng đi tới đi lui ngoài cửa, tai nhẹ nhàng áp sát vào cửa cẩn thận lắng nghe tiếng động bên ngoài. Ngoài cửa, truyền đến tiếng hít thở rất nhỏ, truyền vào trong tai cô rất rõ ràng. Mộc Vân Phong nghe được tiếng hít thở trầm ổn, đôi mắt đẹp khẽ giương lên, sáng ngời lấp lánh, sáng rực rỡ giống như mặt trời buổi bình minh. Tay Mộc Vân Phong nhẹ nhàng để trên mắt cửa, ngón tay khẽ động, mắt cửa từ từ lộ ra. Nhìn xuyên qua khe hở thật nhỏ, con mắt sắc bén quét ra phía ngoài cửa.  Chỉ liếc mắt một cái, khóe môi hơi cong lên, khuôn mặt lộ ra ý cười, hớn hở như gió xuân, xinh đẹp như hoa, mê hoặc lòng người. Tay đột nhiên xoay tay nắm cửa, lại rất nhẹ nhàng, đến cả một chút tiếng động cũng không phát ra. Mộc Vân Phong mở cửa, đồng thời nhẹ nhàng lách người theo khe cửa đi ra, giống như con báo bất chợt hiện ra nhanh chóng đi tới trước mặt hai tên canh gác ngoài cửa. Sau đó làm nhiều việc cùng một lúc, mỗi tay đánh xuống một đòn.  Hai tên giữ cửa đang đắm chìm trong giấc ngủ, còn chưa kịp tỉnh lại, đã bị Mộc Vân Phong nhanh như chớp đánh xuống một đòn, đánh cho ngất đi. Nhìn hai tên gác cửa dựa vào tường từ từ té xuống đất, nụ cười trên mặt Mộc Vân Phong càng sáng lạn. Tối nay thật là một đêm may mắn, ít nhất đối với Mộc Vân Phong mà nói ra trận thuận lợi như vậy, tâm tình thật là tốt. Mấy ngày nay cô an phận dưỡng thương ở trong phòng, chính là vì đợi đến lúc đối phương để sự đề phòng đối với cô xuống mức thấp nhất thì sẽ tập kích bất ngờ. Như trước mắt mà nói, sách lược mê hoặc đối phương này của Mộc Vân Phong  là tương đối chính xác, ít nhất hiện giờ cô rất dễ dàng giải quyết xong hai tên gác cửa này, không phải sao? Còn lại chính là giải quyết mấy tên áo đen trên hành lang. Dĩ nhiên, bản thân Mộc Vân Phong hơi ngông cuồng nhưng cô cũng không phải là người tự cao tự đại, cũng không vì dễ dàng giải quyết được hai tên mà đắc chí. Ngược lại cô càng hành động cẩn thận, thận trọng hơn nữa. Đối với mấy tên trên hành lang, cô tuyệt đối sẽ không khinh địch. Mộc Vân Phong biết, người được Hồng Bưu phái tới trông chừng cô tuyệt đối không thể nào là kiểu người hời hợt. Cho dù không phải là nhân vật đứng đầu trong Hồng bang, nhưng ít nhất cũng là cao thủ. Mộc Vân Phong tựa vào cửa, hạ thấp người, ngừng thở, cẩn thận quan sát mấy tên trên hành lang. Trên hành lang có tổng cộng năm tên, trong đó có hai tên tựa vào cửa thang máy, hai tên ngồi ở băng ghế dài trên hành lang, một tên khác thì tựa vào cửa ra cầu thang bộ. Thấy mấy tên này rải rác vị trí đứng gác, trong lòng Mộc Vân Phong thầm khen   “Tốt.” Bọn họ không hổ là thủ hạ của Hồng Bưu, biết canh giữ ở những chỗ mấu chốt nhất. Cứ như vậy, cô muốn đi ra ngoài, ắt phải đi qua một trong những nơi đó, bất kể là nơi nào có biến động, thì hai nơi khác cũng có thể hổ trợ rất nhanh. Mộc Vân Phong thán thưởng bọn họ bố trí hợp lý đồng thời, trong mắt cũng thoáng vẻ đắc ý. Bố trí kiểu này đối với người bình thường mà nói là rất chặt chẽ, nhưng đối với một sát thủ đẳng cấp nhất trong giới như cô mà nói thì có chút thiếu sót. Chỉ liếc mắt một cái, trong lòng Mộc Vân Phong đã có suy tính, ý tưởng đánh từng người một nảy sinh trong lòng cô. Chỉ thấy cô tay chân nhẹ nhàng nhanh như mèo rón rén đến gần hai tên ngồi trên ghế dài. Hai tên kia một tên ngủ rất sâu, một tên chỉ lơ mơ ngủ. Mộc Vân Phong rón rén bước tới trước mặt hai người, sau đó thẳng người, hai tay cùng đưa ra, bóp lên cổ của tên chưa ngủ say, lúc anh ta mở mắt ra trong phút chốc, bàn tay ôm lấy đầu anh ta nhẹ nhàng bẻ một cái, một tiếng răng rắc nho nhỏ vang lên, tên đàn ông nhắm hai mắt lại mãi mãi. Nghiêng đầu bực bội nhìn tên đàn ông này, ánh mắt của Mộc Vân Phong lạnh lùng như đao, tên đàn ông chết tiệt này chính là người hôm đó đoán ra thân phận của cô, tên đàn ông làm cho cô chạy trốn không thành. Đối với người chọc tới mình, từ trước đến giờ Mộc Vân Phong đều không nương tay, cho nên lúc này trực tiếp đưa đối phương về chầu ông bà. Đây chính là cái giá phải trả khi chọc tới cô. Không thèm nhìn cái tên đã chết kia thêm lần nào nữa, Mộc Vân Phong lập tức quay lại tên còn lại. Người này cũng không tỉnh lại vì hành động của Mộc Vân Phong, vẫn cứ nhắm chặt mắt. Mộc Vân Phong giơ tay đánh xuống, nhanh nhẹn gọn gàng đánh ngất tên đó, sau đó cũng không thèm ngó đến một cái, đi thẳng tới hai tên trước cửa thang máy.